Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 90
Cập nhật lúc: 2024-09-05 09:44:48
Lượt xem: 6
Nhìn thấy cháu không đồng ý, ông nội của Tôn Vĩnh Quý cũng khuyên nhủ: “Vĩnh Quý, đừng cứng đầu, nghe lời mẹ.
Trường học của các cháu năm ngoái có hơn hai trăm người trong một lớp, cuối cùng chỉ có mười mấy người vào được cao đẳng hay đại học cả.
Với thành tích của cháu, dù có khá nhưng không vào top mười của lớp thì có chắc chắn thi đỗ đại học không?
Nếu không vào đại học thì một tấm bằng tốt nghiệp trung học có ích gì đâu? Tốt nhất là mình vẫn nên tìm một công việc ổn định thì hơn.”
Tôn Vĩnh Quý nghe xong thì ngẩng đầu nhìn thấy cả gia đình đang nhìn mình, ông nội, cha mẹ và anh em dường như đều đồng ý với quan điểm này.
Đôi mắt của Tôn Vĩnh Quý dần đỏ, cậu chuyển ánh mắt sang phía bà nội, anh biết nếu như trong gia đình còn ai có thể đứng ra giúp mình thì chỉ có bà nội nữa thôi.
Nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của cháu trai, bà nội Tôn nhẹ nhàng điều chỉnh tóc mai, suy nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Theo lý mà nói, chuyện liên quan đến tương lai của đứa trẻ thì nên là việc của cha mẹ và con cái, tôi không nên xen vào.
Nhưng nếu cháu không muốn, thì đừng ép quá, nếu không nó sẽ không có tâm trí làm việc tốt được.”
“Mẹ, mẹ quá nuông chiều cháu rồi, chuyện khác con có thể nghe lời mẹ, nhưng chuyện này thì không được đâu ạ.”
“Ừ, con là trụ cột của gia đình, con cũng không cần cãi nhau với mẹ để làm gì, mẹ nói vậy cũng là vì Vĩnh Quý mà thôi.
Nếu nó là loại không thể nâng đỡ được thì mẹ chắc chắc sẽ không đồng ý cho nó đi làm sớm đâu.
Nhưng đứa cháu này của mẹ học lực khá, dù không vào top mười của lớp nhưng top hai mươi hay ba mươi vẫn có khả năng.
Thành tích như vậy, nếu nỗ lực thêm vẫn có hy vọng mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-90.html.]
“Hơn nữa, một người bạn cũ của mẹ cũng cho biết, trường sư phạm ở thành phố đang tích cực xin độc lập quản lý, nếu không có gì bất ngờ thì năm sau họ sẽ có cơ hội này.
Sau khi toàn bộ lên cao đẳng, các ngành của trường sẽ mở rộng và tăng chỉ tiêu tuyển sinh. Vì trường vừa mới lên cao đẳng, nên danh tiếng chưa cao, điểm chuẩn chắc chắn sẽ thấp hơn.
Vĩnh Quý lại là người địa phương, thi vào trường địa phương sẽ được ưu tiên, nếu không nhầm thì năm sau điểm chuẩn của trường sư phạm chắc chắn sẽ không cao, theo mẹ thấy thì Vĩnh Quý vẫn có cơ hội.”
“Mẹ, mẹ nói như vậy có đáng tin không?”
“Mẹ có bao giờ nói sai đâu chứ?”
Mợ của Tôn Vĩnh Quý nhìn thấy thế, mặc dù bà vẫn chưa hài lòng nhưng không còn cách nào khác, bà nội liếc nhìn con dâu và nói: “Con cũng đừng có mà tức giận, suất làm việc mà Vĩnh Quý nhường lại sẽ để cho nhà ngoại của con.
Em dâu của con không có công việc vì hộ khẩu nên không thể đi làm, vậy thì ngày mai con về nhà mẹ đẻ, giúp em trai của con một chút đi.”
Chỉ tiêu tuyển công nhân của nhà máy lốp xe được thông báo qua hợp tác xã, mỗi gia đình có đủ điều kiện thì một người, số chỉ tiêu là cố định.
Tuy nhiên, nếu có người đồng ý nhường, thì hợp tác xã cũng không từ chối.
Mợ của Tôn Vĩnh Quý suy nghĩ một chút, nhìn cảnh gia đình mình rối ren, em trai bấp bênh, rồi nhìn về phía con trai mình đang đầy hy vọng, cuối cùng bà nghiến răng nói: “Được, con sẽ tin lời mẹ một lần.”
“Bà nội, cảm ơn bà.” Tôn Vĩnh Quý nói với giọng sắp khóc.
“Cháu thật sự muốn cảm ơn bà thì hãy cố gắng học tốt, nếu bỏ lỡ cơ hội tốt này thì phải phấn đấu để có một cơ hội tốt hơn để chứng minh cho cho cha mẹ thấy, đừng để bà nội phải nghe lời oán trách.”