Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 78
Cập nhật lúc: 2024-08-22 19:28:06
Lượt xem: 10
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong thì mẹ Tôn ra ngoài.
Tôn Biền chuẩn bị sẵn đồ ăn cho anh trai và đậy kín bằng vải lưới, để đợi khi anh ấy tan làm ca đêm về ăn cơm, sau đó trở lại phòng và bắt đầu lục tìm trong heo đất của mình.
Là một người đã vượt quá tuổi nhi đồng, nhưng Tôn Biền ăn mặc ở đều ở trong gia đình nên thật ra cũng không có nhiều việc phải tiêu tiền.
Cô không thích ăn vặt và cũng không có sở thích gì khác.
Vậy nên mỗi lần mỗi lần chạy đi mua gì đó thay bố mẹ mà còn có tiền dư thì phần lớn đều được cô bỏ vào một hộp sắt đựng sữa mạch nha, coi như món tiền để dành nho nhỏ của mình.
Nói về món tiền này thì Tôn Biền nghĩ rằng trong ba anh chị em trong gia đình, chỉ có mình cô là có cái này.
Anh trai cô thì cứ có là tiêu, trong đầu hoàn toàn không có khái niệm về việc tiết kiệm.
Còn em trai cô thì tiêu tiền rất phung phí, hết tiền là nghĩ cách kiếm thêm, Tôn Biền đã không ít lần thấy em trai đi lục lọi trong đống phế liệu ở nhà máy điện để tìm sắt về bán lấy tiền.
Tôn Biền mở nắp hộp sữa mạch nha ra, sau đó lấy tất cả những tờ tiền giấy ra.
Thực ra cũng không nhiều, tổng cộng chỉ vài đồng mà thôi, nhưng so với những đồng xu lẻ thì chỗ tiền này cũng được coi là kha khá rồi.
Tôn Biền dự định ngồi xe vào thành phố, cô còn muốn tìm chủ cũ của bức thư mà cô đã tìm thấy trong cuốn sách cũ.
Là người của Yến Thành, cô biết đại khái vị trí của trường sư phạm, nhưng chưa bao giờ đến đó, nên dự đoán sẽ phải vừa hỏi đường vừa đi, điều này cần khá nhiều thời gian.
Cô đã chuẩn bị tâm lý vì có thể sẽ phải đi lang thang cả ngày trong thành phố, vậy nên cô cần chuẩn bị tiền vé xe khứ hồi và tiền ăn trưa.
Chỉ có hơn bốn tệ nên không biết có đủ không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-78.html.]
Sau đó cô lại đưa tay vào trong hộp lấy ra thêm vài đồng xu 1 hào, hai hào nữa rồi cất vào sâu bên trong chiếc túi quân đội màu xanh.
Số tiền này là tiền dự phòng, phòng khi những tờ tiền giấy dùng hết thì cô vẫn còn có tiền để về.
Khi Tôn Biền chuẩn bị xong đồ đạc để ra ngoài thì em trai Tôn Ký từ bên ngoài bước vào.
Thấy dáng vẻ của chị gái như vậy cậu lập tức lại gần hỏi: “Chị, chị đi đâu vậy?”
“À, chị đi thành phố một chuyến, đồ ăn đã để trong bếp, bánh và thức ăn đều đã làm xong rồi, khi nào em và anh cả ăn trưa thì chỉ cần hâm nóng lên là được nhé.”
“Chị muốn đi vào thành phố ư, em cũng muốn đi.” Nghe chị gái nói muốn ra ngoài, Tôn Ký lập tức tỏ ý muốn đi cùng.
“Em đi làm gì, chị còn có việc, không phải đi chơi.
Em ở nhà làm bài tập đi, đợi khi nào chị có thời gian sẽ dẫn em đi dạo phố.”
“Bài tập hè em sớm đã làm xong rồi, mà chị nếu có việc đi thành phố thì càng nên dẫn em theo, em quen thuộc với thành phố hơn chị.”
Tôn Biền nghe vậy do dự một chút, vì em trai nói đúng, nó quen thuộc với thành phố hơn cô nên cô liền hỏi.
“Thế em biết trường sư phạm ở đâu không?”
“Trường sư phạm ư? Em biết, ở phía nam thành phố đó, đến bến xe kết thúc còn phải đi bộ một quãng đường dài nữa mới tới nơi.”