Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 70
Cập nhật lúc: 2024-07-28 22:46:24
Lượt xem: 5
Đang trong trạng thái lơ mơ ngủ, Tôn Biền nghe thấy tiếng người đang nói chuyện với ông ngoại của mình. Cô mở mắt ra nhìn một cái, thấy người lạ nên lại nhắm mắt lại, định tiếp tục ngủ.
Nhưng khi ánh mắt của cô vòng qua cái giỏ đựng đồ phía sau người đàn ông đang đạp xe, Tôn Biền tình cờ nhìn thấy một món đồ khiến cô cảm thấy có hứng thú và ngay lập tức không còn buồn ngủ nữa.
“Chú ơi, cái cuộn tranh trong giỏ của chú có thể cho cháu xem một chút được không?”
Ông ngoại Điền đang điều khiển xe ngựa ở phía trước, đột nhiên nghe thấy cháu gái ngoại mình ở phía sau nói như vậy. Ông ngạc nhiên quay đầu lại, thấy cháu gái vốn đang nằm yên trên xe giờ đang nửa ngồi, nửa đứng, đưa nửa người ra ngoài để hỏi người đàn ông đạp xe đằng sau.
Trương Lão Tam - người đàn ông đạp xe nghe vậy cũng rất ngạc nhiên. Ông bóp phanh dừng xe lại rồi mới hỏi: “Cô bé, cô muốn xem đồ trong giỏ của chú à?”
“Vâng, chính là cái cuộn tranh cuộn đó. Chú có thể cho cháu xem được không?”
Trương Lão Tam nhìn ông Điền, ông đã dừng xe lừa lại ngoái nhìn cháu gái nhỏ của mình.
Lúc này, Điền Thục Mỹ đã đến bên cạnh con gái, nhăn mặt hỏi: “Tiểu Biền, con muốn làm gì vậy? Không có việc gì thì đừng làm phiền chú. Chú ấy còn phải nhanh chóng lên đường.”
“Mẹ, con không làm phiền, chỉ là muốn xem cuộn tranh trong giỏ của chú ấy có vẽ cái gì thôi.”
“Con xem cái đó làm gì? Con đâu có học vẽ tranh ”
“Bà ngoại biết vẽ tranh, bà vẽ rất đẹp, bà ngoại rất thích những thứ này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-70.html.]
Bà ngoại của Tôn Biền thông thạo các môn nghệ thuật như đàn piano, cờ vua, thư pháp và hội họa, nhưng mà sở trường của bà lại là tranh quốc họa. Ngày xưa vì điều kiện không cho phép, nên bốn đứa trẻ của nhà họ Điền không ai học được tài nghệ của bà ngoại, đến đời cháu cũng vậy.
Trong số các cháu của nhà họ Điền, bà ngoại yêu quý nhất là Tôn Biền. Lúc đầu, bà ngoại đã từng có ý định dạy cho Tôn Biền nhưng thật tiếc là Tôn Biền không có khiếu học lắm. Đàn piano học không nổi, chơi cờ tướng không chơi được quá nửa ván đã thua, tất cả các thứ đều chỉ học được sơ sơ, cuối cùng chỉ luyện được thư pháp bằng bút cứng tương đối tốt.
Tuy nhiên, việc ở bên bà ngoại nhiều năm cũng có chút ảnh hưởng, ít nhất là cô đã quen với những thứ mà bà ngoại sử dụng và nhìn. Đối với việc đánh giá đồ vật, cô cũng có con mắt hơn người.
Mới vừa rồi chỉ là một cái nhìn thoáng qua, nhưng Tôn Biền ngay lập tức cảm nhận được rằng cuộn tranh này có chất liệu gỗ làm trục cuộn rất khác biệt.
Màu nâu sẫm ánh lên lớp patina không phải là màu của gỗ bình thường hoặc là đồ mới có thể biểu hiện ra.
Ông Điền nghe nói có thể là thứ bà xã thích, liền cũng trở nên hứng thú.
Ông cầm roi nhảy xuống xe lừa, đi vài bước đến bên người đàn ông đạp xe mặt đen nói: “Lão Tam, nếu cháu gái tôi muốn xem cái gì thì cứ đưa cho nó xem đi. Nếu nó thích, chú cũng có thể tiết kiệm công sức.”