Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 64
Cập nhật lúc: 2024-07-21 19:17:57
Lượt xem: 13
Nói xong, bà ấy nói với cháu gái và cháu trai: "Tiểu Biền, Tiểu Kỷ, dì nghe ông nội con nói hôm nay hai đứa lên thành phố mua đồ dùng học tập? Mua những đồ đó không cần phải đến trung tâm thương mại mua. Bên kia đường có tiệm sách thanh niên, trong đó có mấy quầy đồ dùng học học tập, đồ ở đó cũng khá thích hợp lát nữa dì sẽ kêu Linh Linh dẫn mấy đứa qua đó mua .”
Dặn dò xong, dì cả của Tôn Biền đã đuổi hết bọn trẻ ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng lại tiếp tục bàn bạc chuyện với chồng và bố.
"Tào Linh Linh dẫn theo cái giỏ đựng rau dẫn các em xuống lầu. Sau khi ra khỏi khu nhà của nhà máy gỗ, cô ấy dẫn mọi người qua đường đi sang phía bên kia của con phố.
Tào Tiểu Quý đi phía sau, thấy chị gái dẫn mọi người qua đường liền nhỏ giọng nhắc nhở: “Chị, cung tiêu xã ở phía bên kia mà?”
"Chị biết, nhưng chúng ta cứ vào của hàng văn phòng phẩm trước để Tiểu Biền và Tiểu Ký mua đồ dùng học tập."
Đối diện khu tập thể nhà máy gỗ là trường trung học phổ thông số 3, phía sau trường trung học phổ thông số 3 là trường tiểu học Chiến Thắng, phía sau trường tiểu học Chiến Thắng là khu vực đóng quân của một đơn vị quân đội.
Vì có hai trường học ở gần đây, cửa hàng thanh niên ở đây lại có một bên quầy chuyên bán đồ văn phòng phẩm, nên người dân sống xung quanh thường gọi cửa hàng thanh niên này là “cửa hàng văn phòng phẩm”.
Tô Biền luôn mang theo một ít tiền khi đi ra ngoài. Sau khi vào cửa hàng thanh niên, cô phát hiện kiểu dáng và họa tiết của vở và đồ văn phòng phẩm ở đây quả thực đẹp hơn ở nhà máy điện nên cô rất vui vẻ mà mua những đồ mình cần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-64.html.]
Tô Biền mua một lọ bút máy Hero màu xanh đen và một số cuốn vở bìa cứng để ghi chép trong lớp. Em trai cô chọn một chiếc tẩy mềm có mùi trái cây. Khi hai chi em Tôn Biền thanh toán xong và ra ngoài, họ phát hiện chị Linh Linh đã mua vài chai nước ngọt cho Tiểu Quý và đang đứng ở cửa chờ họ.
"Em đã mua xong những thứ mình cần chưa? Uống nước ngọt đi rồi chúng ta đi tiếp."
Hai anh em Tôn Biềnnghe vậy liền nhận lấy chai nước ngọt mà chị họ đưa cho. Bốn anh chị em ngồi chụm lại một góc trước cửa hàng thanh niên, vừa uống nước ngọt vừa trò chuyện nhỏ nhẹ.
"Lần này ông ngoại tới đây, là vì việc hộ khẩu của chị và Tiểu Quý đúng không?" Tào Linh Linh đang uống nước ngọt đột nhiên hỏi.
Tôn BIền nghe vậy liền lắc nhẹ chai nước ngọt trong tay, nhìn vào thứ chất lỏng màu cam bên trong xoay tròn trên thành chai mấy vòng rồi mới trả lời: "Không biết, ông ngoại không nói gì, nhưng có khả năng là như vậy."
Tào Linh Linh nhìn quanh một lượt, thấy không ai chú ý đến họ mới nói: "Mẹ chị nói với chị, tuy rằng nhà máy lốp xe là công nghiệp nặng, công việc của nam công nhân nữ công nhân đều rất vất vả, nhưng chị vẫn muốn đi, dù sao cũng là đơn vị lớn đàng hoàng ở thành phố, tốt hơn nhiều so với việc đi làm ở nhà máy diêm nhỏ lẻ kia."
"Văn phòng giáo dục thanh niên bảo chị tới nhà máy làm diêm để làm việc àà?" Đó là đơn vị phúc lợi do các khu phố trong thành phố xây dựng để bố trí cho người già, yếu, bệnh tật và tàn tật, tương tự như các vị trí việc làm công ích hiện nay. Những người được sắp xếp đến đây chủ yếu là các bà, các bác không biết chữ hoặc những nhóm người yếu thế bị tật nguyền.