Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 54
Cập nhật lúc: 2024-06-15 15:20:36
Lượt xem: 28
Đây là kinh nghiệm cô đúc kết ra từ những đêm bật đèn khổ sở chiến đấu với đống bài tập sau khi kết thúc những cuộc chơi ở kiếp trước.
Nhưng lý lẽ của cậu lại là: “Cái gì mà không thoải mái chứ, đống bài tập kia cũng chỉ là bài tập viết thôi mà?
Nhắm mắt cũng có thể viết được thì tại sao phải lãng phí nhiều thời gian như vậy làm gì?
Đương nhiên vẫn nên chơi cho vui vẻ trước đã.”
Đối với phong cách học tập này mà thành tích của em cô vẫn có thể đứng đầu thì Tôn Biền cũng chỉ có thể nói rằng người thông minh thì có quyền tùy hứng.
“Bài tập thì mang đến đây viết là được rồi, con đảm bảo chỉ cần hai ngày là sẽ viết xong hết thôi, nếu mẹ không tin thì có thể để cho chị giám sát con.
Mẹ à, con thật sự không muốn trở về đâu, con muốn được ở với ông bà ngoại, mẹ cho con ở lại đây đi mà.”
“Nói cũng thật dễ nghe, mẹ thấy con muốn xem kịch tivi thì đúng hơn đấy.”
Đúng là mẹ có khác, luôn có thể biết chính xác cái đầu nhỏ kia của con trai mình đang nghĩ gì.
“Hihihi, đúng là muốn xem kịch tivi thật, nhưng mà con cũng muốn ở với ông bà ngoại mà.”
Điền Thục Lệ nghe vậy thì liếc mắt sang, xoay người đi hỏi mẹ mình rằng có thời gian để trông đứa nhỏ nhà bà hay không.
Bà ngoại Điền lần này cũng không nói gì, bà lão cũng rất thích cảm giác có bọn trẻ vây quanh như vậy.
Thấy mẹ mình cũng không có ý kiến gì, Điền Thục Lệ lại đi đến hỏi con gái.
Bà vẫn không yên tâm để cho thằng con tính tình loi choi này ở lại đây một mình, cho nên cũng mong con gái cùng ở lại đây thêm vài ngày.
Dù sao hai chị em cũng rất thân thiết, bình thường cũng chỉ có con gái bà là quản được thằng nhóc này.
Tôn Biền liếc em mình một cái, chỉ thấy thằng nhóc con này đang chắp tay với cô, thấy dáng vẻ này của em trai mình thật sự là không khác gì với con gấu chó trong sở thú.
Tôn Biền suýt chút nữa là không nhịn được cười, sau đó cũng đồng ý với mẹ.
Dù sao thì cô cũng rảnh rỗi, bạn thân đi làm rồi, nhà máy điện bên kia cũng không có chuyện gì cho cô làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-54.html.]
Còn không bằng ở lại nhà ngoại bên này đi leo núi bắt cá, hơn nữa còn được xem tivi nghe Đan tiên sinh bình sách.
Mẹ Tôn cuối cùng cũng không còn cách nào khác chỉ có thể đồng ý để cho con trai út ở lại.
Nhưng trước khi đi vẫn nghiêm túc cảnh cáo một câu: “Ở lại đây thì phải xem tivi rồi làm bài tập cho đàng hoàng.
Nếu như con dám bày trò quỷ ở đây thì mẹ cũng sẽ không làm gì, chỉ là tính của bố thì con cũng biết rồi đấy.”
Tôn Ký nghe vậy thì cười ranh mãnh, tiễn được một đoạn thì không biết lại chạy đến chỗ nào mà chơi tiếp nữa rồi.
Người nhà họ Tôn cũng đã quen với tính tình hấp tấp vội vàng đứa nhỏ này nên cũng không có ai chạy đi tìm cậu.
Bởi vì cậu cả đã lái xe lừa để đưa dâu rồi nên Điền Thục Lệ, Điền Lai Phúc và những người khác chỉ có thể đi bộ về nhà.
Ngay cả chị cả và anh rể nhà họ Điền vì để có thể kịp thời trở lại thành phố kịp mà sáng sớm ăn sáng xong là rời đi trước luôn.
Thôn nhà họ Điền cách khu nhà nhân công của nhà máy điện không gần mà cũng không xa.
Ngồi xe ngựa lắc lư hơn chục phút là tới, còn nếu đi bộ thì chắc khoảng hơn nửa giờ.
Còn nếu muốn tới khu nhà nhân công của xưởng lốp xe thì phải đi thêm một chút nữa, nhưng mà cũng không quá xa, chỉ có vài km mà thôi.
Con đường này đã là con đường vừa gần vừa tốt nhất để đi từ mấy lữ đoàn thông đến nhà máy điện và các trấn quanh đây.
Cho nên nếu may mắn thì không bao lâu bọn họ có thể tiện đường mà xin quá giang xe người khác.
Sau khi tiễn mẹ, anh trai và cậu đến cửa thôn rồi thì Tôn Biền trở về một mình, trước khi đi mẹ cô còn nói sẽ nhờ người mang bài tập hè của em cô tới đây.
Tôn Biền cũng không quá quan tâm đến bài tập gì đó của em trai mình, dù sao thì tên nhóc kia chắc chắn cũng sẽ làm xong kịp thôi.
Cô cũng chỉ mong lúc mẹ cô đem bài tập của em cô đến thì sẽ không quên đem tài liệu học tập lớp 10 về cùng.
Đó là sách trước đây cô mượn của anh họ Vĩnh Quý nhà cậu cả, vừa hay nhân cơ hội này đem tài liệu trả lại cho anh ấy luôn.