Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 51
Cập nhật lúc: 2024-06-10 17:38:44
Lượt xem: 16
Nào ngờ Tôn Ký nghe vậy thì dõng dạc đáp lại: “Vị đồng chí này, xin hãy gọi tôi là đồng chí nhỏ, đồng bào chiến sĩ với nhau sẽ không phân biệt già trẻ đâu.”
Người vừa nói lúc nãy cũng không ngờ sẽ nghe được một câu như vậy, ngoài việc trợn to mắt ra thì chẳng biết phải đáp lại như thế nào.
Chú rể thầm nghĩ trong lòng may là bản thân đã biết chuyện này từ trước, cũng biết tên nhóc này chỉ chặn cho vui mà thôi.
Chứ nếu không thì có lẽ hôm nay sẽ thật sự khó mà bước chân qua cổng này được.
Nghĩ đến đây chú rể nhanh chóng nháy mắt với đám người phía sau.
Lập tức có người hiểu ý anh ta mà đưa tới một cái túi vải, tiền lẻ bị rách ở bên trong đã được anh ta đổi thành những đồng tiền xu.
Chú rể tiện tay bốc trong túi một nắm xu, người đứng cạnh cũng nói giúp những lời chúc tốt lành.
Ngay khi nghe được âm thanh tài lộc phát ra, một nắm tiền được tung lên rồi rơi xuống dưới.
Đám nhóc đang đứng canh ở cổng thấy một màn như vậy thì cái gì cũng không quan tâm nữa mà lập tức hồ hởi chạy vào trong sân nhặt đống tiền xu kia.
Phải biết rằng đối với thời đại này đến cả tiền tiêu vặt còn chưa được biết tới, một nhà quanh quẩn chỉ với củi gạo dầu muối nếu như nuôi được gà vịt cũng chỉ mong chúng đẻ thêm thật nhiều trứng.
Có thể đủ ăn đủ mặc và có điều kiện đến trường là đã rất tốt rồi, nếu như sợ tốn tiền cũng chỉ có thể tự nghĩ biện pháp khác mà trang trải.
Đã vậy ngày thường bọn trẻ còn phải phụ giúp đốn củi làm việc nhà, cũng chỉ có những lúc nghỉ hè hay nghỉ đông thì mới có thể tranh thủ được chút thời gian đi lên rừng hái cây thuốc để đến chợ đổi ra vài đồng lẻ.
Sau đó dùng một ít để mua gạo, phần tiền dư còn lại thật sự phải nói là hận không thể chia ra làm đôi để dùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-51.html.]
Những đồng xu được rải trong sân kia, cộng lại thật ra cũng không phải quá nhiều.
Nhưng đối với những đứa trẻ trước giờ luôn khao khát được cho tiền tiêu vặt mà nói thì sức hấp dẫn của thứ này thật sự là vô cùng to lớn.
Ngay cả thứ gọi là “Tình nghĩa anh em” kia cũng đều bị bọn chúng vứt ra sau đầu hết.
Tôn Ký đứng ở trong sân liên tục giậm chân, không ngừng hô lên rằng vũ khí bên địch rất lợi hại, các anh em đừng để bị lừa.
Nhưng mà không có ai nghe lời cậu cả, đám nhóc kia vẫn cứ cúi đầu miệt mãi nhặt tiền phía dưới.
Tôn Ký đứng một mình trơ trọi chỉ có thể trơ mắt nhìn “Phe địch” nhanh chóng phá cửa mà tấn công trực diện vào trong.
Tôn Ký thấy không thể chặn được cổng nữa, cuối cùng chỉ đành bỏ cuộc mà hô một tiếng chừa lại cho tớ một ít, sau đó cũng nhanh chóng gia nhập vào trong đám khỉ nhặt tiền.
Các cô gái đứng ở trong phòng nhìn ra ngoài sân thấy tường tận hết mọi chuyện ở đó thì cười nói với nhau rằng có vẻ như lần này thằng nhóc Tôn Ký đã gặp phải đối thủ nặng kí rồi.
Từ trước đến nay cũng chỉ có duy nhất lần này là cậu chặn cổng thất bại.
Nhìn thấy đoàn đón dâu kia từ trong sân đã sắp đi đến cửa chính, mẹ Tôn vốn còn đang ở phòng phía Tây giúp em họ sửa sang quần áo bất chợt chạy ra mà nói rằng: “Tiểu Biền, con mau đi ngăn dượng út lại thêm một lát nữa đi, dì út của con còn chưa có đeo xong trang sức.”
“Hả? Mẹ à, không phải đã chuẩn bị xong từ lâu rồi sao? Mẹ bảo con làm sao mà ngăn lại được đây?”
Chặn cửa cản đường từ trước đến giờ vẫn luôn là một nghi thức phải có, Tôn Biền nghe vậy lại cảm thấy nhức đầu rồi.