Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 32
Cập nhật lúc: 2024-05-28 09:22:24
Lượt xem: 43
Không bao lâu sau khi nghe được tin bọn họ trở về thì Điền Thục Phân cũng chạy tới, cô dâu sắp lấy chồng với mái tóc trông rất hợp thời vội vàng bước vào cửa.
“Chị Thục Lệ, chị cuối cùng cũng về rồi, em nhớ chị c.h.ế.t đi được.”
“Haha, đây chẳng phải là cô dâu của chúng ta sao? Sao vội vàng vậy? Chị thấy em không phải nhớ chị mà là nhớ cái đôi cao gót đỏ kia thì đúng hơn đấy. Lấy chồng sớm như vậy? Quả nhiên không thể giữ em ở nhà mãi được mà.”
Mọi người trong phòng nghe thế thì cười ầm lên, Điền Thục Phân bị trêu đến đỏ mặt, không chịu thua mà nói lại rằng: “Chị lại trêu em nữa rồi, xem em cù lét chị này.”
Điền Thục Lệ sợ nhất là bị cù lét, lập tức cười xin tha, hai chị em ầm ĩ một hồi thì Điền Thục Lệ tìm và lôi ra một hộp giày: “Đây cho em, là kiểu mới trên thành phố đấy, chị cố ý đặt người ta giữ lại cho em một đôi, mau nhìn xem có vừa chân hay không đi.”
Tất nhiên Điền Thục Lê biết là có vừa hay không, nhưng lúc mua bà vẫn cố ý tăng lên một số.
Dù sao thì loại giày này nếu như rộng quá thì có thể nhét thứ gì đó ở mũi chân, còn chật thì sẽ không có cách nào cứu chữa được.
Điền Thục Phân mang đôi giày xinh đẹp kia bước đi mấy vòng trên nền gạch đỏ rồi nói: “Có hơi rộng một chút, nhưng không sao, em trở về lấy vải bông nhét vào mũi giày là có thể mang vừa.”
Mợ cả nhà họ Điền nghe vậy thì nói: “Rộng một chút cũng tốt, nhỡ có tăng cân vẫn có thể mang vừa. Hơn nữa đây là giày xuân thu, đến lúc trời lạnh mang tất vào sẽ không còn quá rộng nữa.”
Thời nay rất phổ biến việc mang giày da trong hôn lễ, tiếc là loại giày da đỏ không có nhiều trong các cửa hàng, ngược lại càng có nhiều loại giày nhựa được nhuộm thành màu đỏ hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-32.html.]
Cho nên dù là vào ngày hè, cô dâu vẫn chọn đi giày mũi nhọn, có thể có gót hoặc không gót, nhưng nhất định phải là màu đỏ mới được.
Điền Thục Phân mang giày mới đi qua đi lại, càng mang lại càng thích hơn, giày da này thật tốt, mang vào rất dễ, đi đường cũng không sợ bị vấp chân, lại còn đi rất mát chân, trời nóng như vậy nhưng lại không cảm thấy chân bị bí bách một chút nào.
“Chị, chị mua đôi giày này tốt thật, bao nhiêu tiền để em gửi lại chị.”
Điền Thục Lệ nghe vậy thì cười: “Không cần đâu, coi như đây là quà cưới của chị với anh rể tặng cho em đi.”
“Chị, đừng như vậy mà, em nhờ chị đem đồ về cũng không phải có ý này. Một đôi giày này cũng phải mười mấy đồng, thôn chúng ta nào có cái lễ nào lớn đến vậy chứ?”
“Em gái đừng vội, giày này cùng đâu phải của riêng chị tặng, đây còn là tâm ý của chị cả và anh rễ nhà chúng ta, nên em hãy nhận đi.”
Đám cưới ngày nay cũng vô cùng chú trọng đến lễ vật, nhưng số tiền cũng không lớn, chỉ 5 đồng hoặc 1 tệ, người nào có quan hệ thân thiết thì có thể nhiều hơn 2 tệ, dù sao tiền lương của mọi người không quá cao, mỗi tháng cũng chỉ vỏn vẹn có vài chục tệ.
Hơn nữa đa phần đồng nghiệp nam sẽ chỉ tặng tiền, còn đồng nghiệp nữ thì có thể cùng nhau gom tiền lại mua quà tặng cho đôi vợ chồng mới cưới, có thể là một bộ chăn gối, hoặc là chậu rửa mặt hay ống nhổ, tóm lại so với tặng tiền thì tặng những thứ đồ thiết thực càng thể hiện được thành ý hơn.
Cho dù có là hai nhà cùng tặng thì một đôi giày giá mười mấy tệ vẫn được xem là một món quà giá trị vô cùng.
Sở dĩ hai chị em nhà họ Điền tặng cho cô em họ nhà bên một món quà lớn như vậy cũng là vì muốn cảm ơn chú Hai.