Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 30
Cập nhật lúc: 2024-05-27 09:12:53
Lượt xem: 32
“Ồ, cũng phải, chữ chú Minh đẹp vậy mà, nhìn rất hợp mắt mọi người, sau này con trai anh kết hôn cũng nhờ chú viết hộ với nhé.”
“Anh cả, Vĩnh Phúc nhà anh có tin vui à?”
Cậu Điền ngồi trên ghế lái nghe vậy thì bật cười: “Không vội, không vội, nó vẫn nên làm việc cho thật giỏi, đợi đến lúc đủ khả năng tự kiếm tiền nuôi được gia đình thì hãy nghĩ đến chuyện cưới vợ sau. Chú Minh, bọn anh đi đây.”
Sau khi chào tạm biệt em rể, cậu Điền mở phanh xe và quất roi, chiếc xe lừa bắt đầu từ từ di chuyển.
Chiếc xe lừa nhà cậu Điền là xe đời cũ có kết cấu bằng gỗ là chủ yếu.
Trừ bánh xe, và một số động cơ quan trọng là đồng và sắt, còn lại đều được làm bằng gỗ.
Mặc dù đã sử dụng chiếc xe lừa này từ lâu nhưng cậu Điền vẫn bảo quản rất kĩ lưỡng.
Đến nay hai chiếc xe lừa cũ vẫn còn dùng rất tốt.
Vào mùa hè một ngày trôi qua rất dài, phải đến tận hơn bảy giờ thì trời mới bắt đầu sụp tối.
Thời điểm vào khoảng hơn 5 giờ chiều, mặc dù đã không còn nhiều nắng nữa nhưng thời tiết vẫn nóng bức vô cùng.
Đường từ nhà máy điện đến thôn của nhà họ Điền được làm bằng đất nên không những eo hẹp mà còn rất khó đi.
Cho dù có ngồi trên tấm đệm dày thì những người trên xe vẫn bị va vào nhau mỗi khi đi qua các con mương gập ghềnh.
Nhưng mà bọn họ cũng đã quen ngồi trên xe lừa, Tôn Ký còn rất hào hứng mà vừa lắc lư vừa mở miệng hát.
“Cuộc sống hạnh phúc làm sao, một cuộc sống tốt đẹp mà không có muộn phiền, khúc ca ngọt ngào, khúc ca ngọt ngào...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-30.html.]
Khỏi phải nói, thằng nhóc này trời sinh có một giọng hát rất hay, không chỉ hát đúng nhịp mà nó còn có thể hát theo một cách khác nhưng nghe vẫn rất mượt tai.
Mỗi khi ai đó nghe thấy cũng đều sẽ phải tấm tắc khen hay.
Đường đi từ nhà máy đến thôn nhà họ Điền cũng chỉ có đoạn đường đất này là dễ đi, cho nên dọc theo con đường có rất nhiều người tới lui qua lại.
Có người vừa đi xe đạp vừa mang giỏ trên người, có người vác cuốc trông như mới từ ngoài đồng đi vào.
Một số khác thì xách chiếc giỏ đựng phân đi chậm rãi trên đường.
Ba đời nhà họ Điền đều là thợ mộc giỏi, người trong thôn hay thậm chí là người ở trấn trên nếu muốn làm nghề mộc chắc chắn sẽ nghĩ đến nhà bọn họ đầu tiên.
Làm nhiều việc thì tự nhiên cũng sẽ quen biết thêm nhiều người hơn, vì thế mà trên đường đi bọn họ gặp được người quen là chuyện hết sức bình thường.
Nếu như tiện đường thì cậu Điền còn có thể nhiệt tình mời bọn họ lên xe chở đi một đoạn, còn nếu không tiện đường thì cũng sẽ trò chuyện đôi ba câu.
Những người kia không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía người đang ngồi trên xe.
Những người đó trai gái đều có cả, cũng không phải có ý xấu gì.
Chẳng qua là đối với người ở quê chỉ biết đến những bộ quần áo làm bằng vải bố với những màu quen thuộc như xanh, trắng, tro đất mà nói thì những chiếc váy cùng với kẹp tóc có màu sắc sặc sỡ như vậy rất dễ thu hút ánh nhìn của bọn họ.
Chiếc xe lừa lái chậm rãi trên đường đi đến thôn nhà họ Điền, nhà của ông ngoại Tôn Biền nằm ở sâu trong thôn.
Nhà ông có một cái sân rất to, tuổi thơ của con cháu nhà họ Điền đều gắn liền với cái khuôn viên này.