Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 23

Cập nhật lúc: 2024-05-24 17:08:53
Lượt xem: 51

Buổi tối trước khi đi ngủ, Điền Thục Lệ rửa mặt xong thì đột nhiên vỗ gáy của mình và nói: “Xem trí nhớ của tôi này, suýt nữa thì quên mất. Tiểu Biền à, chiều mai mẹ phải đi chợ một chuyến, nếu như buổi tối mẹ về trễ thì con làm cơm tối nhé.”

Tôn Thúc Minh đang ngồi xếp bằng trên ghế cầm ly sứ đựng nước trà vừa uống vừa nghe radio, nghe vậy thì chớp mắt mấy cái hỏi: “Em đi chợ làm gì vậy?”

“Thục Phân nhà chú Hai em sắp lấy chồng, mấy hôm trước có nhờ người đến gửi lời nhắn, nhờ em đem về giúp đôi cao gót màu đỏ. Sắp đến ngày đó rồi, em phải đi chợ mua nó về.”

Tôn Thúc Minh nghe vậy thì buông ly trà xong tay xuống rồi hỏi tiếp: “Em có biết số giày của người ta là bao nhiêu không?”

“Biết, em với Thục Phân thân hình không quá chênh lệch, số giày cũng giống nhau. Anh quên là giày cũ của em đều đem về cho Thục Phân mang sao.”

Tôn Thúc Minh nghe vậy cũng không nói gì thêm, ngược lại Tôn Biền đem cái đầu mới gội của mình vừa lau vừa hỏi: “Mẹ, dì út kết hôn ngày nào vậy? Chúng ta phải về sao?”

“Ngày 10 tháng 8, ngày đó đúng ngay chủ nhật. Dĩ nhiên các con phải về rồi, Thục Phân kết hôn ngay ngày nghỉ của các con, có thời gian sao lại không về chứ?”

“Nhà trai và nhà gái đều chọn chung một ngày ư?” Tôn Biền hỏi

“Aiza, cũng không còn cách nào khác, họ hàng hai bên đều bận phải đi làm, cũng chỉ có thời gian vào ngày chủ nhật. Dù vậy hai bên cũng đã bàn bạc xong rồi, buổi trưa làm tiệc rượu ở nhà gái, sau tiệc rượu nhà trai sẽ tới đón, chạng vạng tối thì tổ chức tiệc rượu ở bên kia, tốt nhất là nên đến sớm một chút, như vậy cũng dễ hơn.”

Bây giờ đến ngày nghỉ cũng không còn nữa rồi, một tuần phải làm việc đến sáu ngày, cũng chỉ có mỗi một ngày chủ nhật để nghỉ ngơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-23.html.]

Tôn Thúc Minh nghe vậy thì tắt radio đã kết thúc chương trình rồi nói với vợ: “Ngày đó anh không về được, em quên rồi sao, con trai út của trưởng khoa ngày 10 tháng 8 cũng kết hôn, bên kia đã thông báo từ sớm rồi.”

“Ôi, thật đúng là, vậy anh không cần phải về, em với bọn nhỏ về cũng được rồi.”

“Mẹ, chúng ta trở về bằng cách nào?” Tôn Ký mặc cái quần rộng thùng thình, lắc lắc xương sườn hiện rõ mà hỏi mẹ mình.

“Ngồi xe ngựa, cậu con đến đón chúng ta. Nhưng mà ngày 10 là ngày chính thức rồi, tới hôm đó mới đi thì hơi trễ, chúng ta đi chiều ngày 9 đi, rồi ở nhà nội con một đêm.”

“Ồ, đi nhà bà ngoại, tốt quá rồi.”

Đối với tên khỉ con nghịch ngợm Tôn Ký mà nói, nhà bà ngoại chính là nơi để cậu tùy ý ngang ngược, mỗi lần về đấy cậu đều chơi rất vui vẻ.

Buổi sáng ngày 1 tháng 8, Tôn Biền tận lực dậy sớm, tuy rằng mẹ luôn nói cô thích ngủ nướng, nhưng Tôn Biền cảm thấy cũng không đúng lắm.

Chẳng qua là cô thích hưởng thụ cảm giác được lười biếng nằm trong chăn êm đệm ấm những khi rảnh rỗi mà thôi, không tin thì nhìn hôm nay xem, nhà có việc là cô dậy sớm ngay đây, cũng không cần nhờ ai đánh thức cả.

Nhưng mà cho dù là vậy thật, thì khi Tôn Biền bước ra khỏi phòng cô mới phát hiện rằng hình như cô là người dậy trễ nhất nhà.

 

Loading...