Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-05-23 12:02:48
Lượt xem: 105
Điền Thục Mỹ nghe vậy đỏ ửng mặt. Bác biết mẹ là đang nói cho mình nghe.
Lúc trước, khi xưởng lốp xe dựng xưởng tuyển công nhân, trên thị trấn cũng náo loạn một lần.
Nghe được tin mọi người đều nháo nhào tìm quan hệ muốn nhập hộ khẩu vào đại đội bọn họ.
Khi ấy mẹ chồng Điền Thục Mỹ cũng là một trong những người có ý nghĩ này.
Bà từng bảo Điền Thục Mỹ nghĩ cách để chú em chồng nhập hộ khẩu vào bên nhà mẹ đẻ mình, dễ được vào làm trong xưởng lốp xe.
Tiếc rằng mẹ chồng nói quá muộn. Ngay ngày đầu tiên mọi người nhốn nháo làm hộ khẩu trên huyện đã phát hiện chuyện không hợp lý, lập tức cho dừng việc rời hộ khẩu vào trong hai đại đội đó.
Vì thế mà mẹ chồng oán trách Điền Thục Mỹ làm việc chậm chạp, làm lỡ tương lai tiền đồ của con trai bà.
Nhưng mà bà ta cũng không nghĩ thử, hộ khẩu mà, cứ muốn làm là làm được hay sao?
Hộ khẩu nông thôn dù không mấy giá trị thì cũng là hộ khẩu chính thức, dính đến vấn đề chia đất đai.
Muốn đăng ký hộ khẩu trong thôn, ít nhất cũng phải có quan hệ m.á.u mủ với chủ hộ mới được, bằng không bà con bô lão đều sẽ không đồng ý.
Người ngoài mà muốn nhập hộ khẩu chỉ có đường tắt duy nhất là gả sang nhà chồng hoặc là sang ở rể.
Người lạ muốn nhập vào hộ khẩu đại đội bọn họ vốn là chuyện không thể.
Bà Điền thấy con gái lớn cúi đầu không nói gì không khỏi thở dài một hơi.
Nhớ khi xưa con gái bà gả cho con rể lớn, tuy cũng gọi là lấy chồng sang nhưng chẳng qua là bà thấy thằng nhóc kia không tồi, người nhà trông cũng hiền lành nên mới gật đầu đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-12.html.]
Ban đầu, cuộc sống của Thục Mỹ cũng không tệ, nào ngờ từ khi ông thông gia qua đời, bà thông gia hành xử càng ngày càng quá đáng, thiên vị con trai út vô biên.
May mà con gái và con rể bà đã ly thân sống riêng, bằng không chăm sóc một bà mẹ chồng như vậy còn thêm thằng em chồng đáng lo kia, không biết cuộc sống còn gà bay chó sủa đến cỡ nào.
Xe lừa đi qua đường sắt chưa được mấy phút Điền Lai Phúc đã nhảy xuống xe, nói với những người khác trên xe: “Mẹ, con đến nơi rồi. Anh cả, chị cả, mọi người đến nhà em ngồi chơi một lát đi.”
“Đã muộn thế này rồi, không đi đâu.” Điền Canh Địa đang đánh xe, nghe vậy bèn trả lời.
“Thế cái đèn pin của em mọi người cứ cầm lại.”
“Không cần, bọn anh có rồi, cậu cứ cầm lấy dùng đi.”
Điền Lai Phúc nghe vậy cũng không nhiều lời nữa, đứng ở bên đường soi đèn pin cho xe lừa đi, mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng chuông leng keng nữa anh mới quay người đi về phía mấy toà nhà thuộc xưởng lốp xe.
Đêm đó, Điền Thục Lệ dọn xong nhà bếp, thu xếp cho các con đi ngủ xong mới rửa mặt quay về phòng.
Trong phòng, bà thấy chồng mình đang dựa vào đầu giường xem một xấp không biết là tài liệu giấy tờ gì, bèn đi tới châm một chén nước ấm hỏi: “Muộn rồi còn xem gì đấy? Dạo này việc trong bộ an ninh mấy ông nhiều thế cơ à?”
Tôn Thúc Minh đón chén nước vợ đưa, uống một hớp to rồi đặt xuống đầu giường, lật văn kiện, đáp: “Vốn cũng chẳng có gì, chỉ là dạo này ông trưởng bộ không hay quản lý sự vụ lắm, có việc đều bảo tôi sắp xếp.”
Điền Thục Lệ nghe thấy thế vội vàng ngồi bên cạnh chồng, khẽ hỏi: “Ông trưởng bộ của các ông thật sự sắp thăng chức à?”
“Ừ, nghe nói muốn nâng đỡ phó quản đốc, thâm niên của ông ta cũng đủ, trước đó lui một bước chắc hẳn là sắp thăng chức.”
“Vậy trưởng bộ…” Có những lời không cần nói rõ, tất cả đều không nói.
“Chuyện trưởng bộ thì bên nhà máy sẽ tự có sắp xếp thôi. Chúng ta cứ nghe theo quyết định của tổ chức là được.”
Ở bên nhau sắp hai mươi năm, Điền Thục Lệ thấy chồng mình như này là biết dù bà có hỏi thêm cũng chẳng được gì.