Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh - Chương 131: Chuyến Thăm Bất Ngờ

Cập nhật lúc: 2025-03-28 23:49:01
Lượt xem: 14

Sự việc diễn ra ngoài dự đoán của mọi người.

Đứa trẻ đêm đó thực sự đã bị ai đó nhặt mất.

Nhưng không phải gia đình Cố Như Hải.

Mà là một gã độc thân trong làng - Cố Tiên Phúc.

Cái tên may mắn, nhưng số phận lại trái ngược.

Cha Cố Tiên Phúc c.h.ế.t vì bệnh khi hắn mới hai tuổi.

Mẹ hắn còn trẻ, ở vậy nuôi con được một năm thì một ngày đi chợ rồi mất tích.

Bỏ lại đứa con ba tuổi.

Nhà nội ngoại đều không có anh em, Cố Tiên Phúc trở thành đứa trẻ mồ côi.

Hắn lớn lên nhờ bát cơm của dân làng, nhà ít nhà nhiều giúp đỡ.

Lớn lên, Cố Tiên Phúc chăm chỉ làm ăn, nhưng một đứa trẻ mồ côi làm sao khá lên được?

Đến tuổi bốn mươi vẫn không lấy được vợ.

Không ai muốn gả con cho kẻ không cha không mẹ, không họ hàng thân thích.

Dần dà, Cố Tiên Phúc cũng nguôi ngoai chuyện vợ con.

Sống một mình đối diện nhà Cố Như Hải.

Ba gian nhà đất, một cái sân nhỏ.

Một thân một mình, no đủ là được.

Cố Tiên Phúc nhận ba mẫu ruộng khoán, cần cù lao động.

Ăn uống không thiếu, hàng năm còn dư chút ít.

Cuộc sống tạm ổn.

Đêm đó, ngay sau khi Cố Như Sơn và Khương Tú Lan bỏ đứa trẻ lại, Cố Tiên Phúc ra ngoài đi vệ sinh.

Ánh trăng chiếu rõ cổng nhà Cố Như Hải, hắn nhìn thấy một bọc vải trên mặt đất.

Cùng tiếng ọ ẹ yếu ớt.

Đến gần nhấc lên, là một đứa trẻ da trắng nõn nà.

Trái tim Cố Tiên Phúc rung động.

Nhìn người ta sum họp đầm ấm, còn mình cô đơn lạnh lẽo.

Đến Tết ăn bánh chưng cũng chẳng vui.

Không một chút hơi ấm.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Giờ trời rơi xuống một đứa trẻ.

Nhìn là biết bị bỏ rơi.

Để trước cổng nhà Cố Như Hải, chắc nghĩ nhà giàu sẽ nuôi tốt.

Nhưng nhà họ đã có ba đứa con, thêm một đứa nữa cũng chẳng khá hơn.

Cố Như Hải tốt tính, nhưng không bằng lòng khao khát có con của Cố Tiên Phúc.

Hắn ôm chặt đứa bé không buông.

Lòng thầm nghĩ, đây là trời ban cho mình một đứa con.

Là ý trời!

Nếu không phải ý trời, sao đúng đêm nay mình lại ra ngoài?

Không ra ngoài, sao thấy đứa trẻ?

Cố Tiên Phúc mặc định đây là món quà trời thương kẻ cô độc.

Nhìn trước ngó sau không thấy ai, hắn bế đứa trẻ về nhà.

Cả làng không ai biết đêm qua có đứa trẻ bị bỏ rơi, và đã có người nhặt được.

Cố Như Hải và Lý Tuyết Mai sáng sớm đã đi làm ăn, đâu để ý hàng xóm.

Âm thầm một đứa trẻ biến mất không dấu vết.

Khương Tú Lan sốt ruột, nhưng nhà Cố Như Hải vắng tanh.

Có c.h.ế.t cũng vô ích.

Hai vợ chồng bàn bạc cả ngày, quyết định tối đến nhà anh trai thăm hỏi, thăm dò tình hình.

Lòng như lửa đốt suốt ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-con-duong-nghich-chuyen-tai-sinh/chuong-131-chuyen-tham-bat-ngo.html.]

Tối đến, ước chừng Cố Như Hải về nhà, họ liền sang.

Đến nơi, cổng vẫn mở.

Cố Như Hải và Lý Tuyết Mai đang ngồi trò chuyện dưới hiên nhà, tiếng cười đùa vang khắp sân.

Xa xa đã nghe tiếng Hiểu Kiệt cười khúc khích.

Không khí vui tươi càng khiến Cố Như Sơn và Khương Tú Lan bồn chồn.

Nhà có nhặt được trẻ con đâu mà vui thế này?

Bỗng họ có linh cảm chẳng lành.

Bước vào sân, đối mặt Cố Như Hải.

Ông ngạc nhiên nhìn em trai và em dâu.

Hai người này không việc thì tuyệt đối không đến.

Chắc chắn có chuyện.

"Nhị đệ, em dâu, có chuyện gì thế?"

Cố Như Hải lên tiếng.

Không chào hỏi cũng không phải.

Khách đến nhà mà.

Hiểu Anh và Hiểu Thanh nhanh nhảu nhường ghế, vào nhà lấy thêm chiếu.

Hiểu Thanh nghi ngờ nhìn bộ mặt đen sì của hai vợ chồng, như vừa ăn phải phân chó.

Ai khiến họ khó chịu thế nhỉ?

Hay là nhà mình?

Không đúng, từ sau vụ bắt cóc, nhà cô và nhà chú không dính dáng gì.

Dù Cố Như Sơn thỉnh thoảng vẫn rêu rao anh trai bạc bẽo, nhưng nhà cô coi như gió thoảng ngoài tai.

Hôm nay đến có việc gì?

Lý Tuyết Mai lặng lẽ dịch ghế.

Hai vợ chồng này đến chắc chắn không có chuyện tốt.

Cố Như Sơn ngồi xuống, lấy điếu t.h.u.ố.c lá mời anh.

Cố Như Hải từ chối: "Anh không quen hút loại này, t.h.u.ố.c lá vấn quen hơn."

Nói rồi lấy giấy và thuốc lào ra tự vấn.

Cố Như Sơn bĩu môi.

Có phúc không biết hưởng.

Hắn ghen tị vì chắc chắn anh trai có tiền.

Ít nhất theo lời mẹ già, thằng anh bạc bẽo này có đến mấy trăm tệ.

Trong làng cũng thuộc dạng khá giả.

Còn hắn, cộng lại cũng chỉ hơn hai trăm, không dám tiêu tùy tiện, sợ Hiểu Thành về cần dùng.

Thực ra, Cố Như Sơn đang tính kế làm sao moi tiền từ anh trai.

Hiểu Thành sắp tốt nghiệp.

Mấy hôm trước nhận được thư, nói sắp rời trường, dọn đồ về nhà trong vài ngày tới.

Cố Như Sơn sốt ruột lắm.

Bao nhiêu việc dồn vào một lúc.

Khương Tài Phát c.h.ế.t tiệt, nếu đứa bé đẻ muộn một tháng, đợi Hiểu Thành xin được việc, hắn đã không phải nhúng tay vào.

Đỡ phải lúng túng như giờ.

Nhưng mọi chuyện lại trùng lặp.

Khương Tú Lan gượng cười, nụ cười khiến Lý Tuyết Mai nổi da gà.

Nhìn như mặt nạ, không chút chân thành.

"Anh cả, dạo này vẫn bận hả?"

Khương Tú Lan lên tiếng trước, chờ Cố Như Sơn thì không biết đến khi nào.

 

 

Loading...