Thập Niên 80: Cô Vợ Nhỏ Đanh Đá - Chương 604

Cập nhật lúc: 2025-11-25 07:34:09
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Lý Mỹ Phượng, tính ?"

Lý Mỹ Phượng xong ngượng: "Ý cũng gần giống Lý Quyên, nghiệp xong thì kết hôn thôi."

Mọi đều bật , tuy rằng đều Lý Mỹ Phượng và Lý Hồng Vĩ đính hôn , nhưng bây giờ Lý Mỹ Phượng vẫn thấy buồn .

"Trần Bình thì ?"

" về nhà nhất định sắp xếp công việc thỏa , mới tính chuyện yêu đương."

Trần Bình lớn hơn Mai Tiểu Nhiễm một tuổi, đến khi nghiệp cũng mới hai mươi ba tuổi, cô đương nhiên sẽ vội vàng lo chuyện đại sự như Lý Quyên, dù cô còn trẻ hơn mấy tuổi.

"Nhanh thật đấy, chớp mắt cái chúng đều ngoài hai mươi ."

Ngay cả Mai Tiểu Nhiễm, từng coi là nhỏ tuổi nhất trong ký túc xá, giờ cũng hai mươi mốt tuổi, đột nhiên đều cảm thán.

Chu Tú Quyên thấy Lưu Mạn cứ im lặng mãi, nhịn hỏi cô: "Lưu Mạn, tính ?"

" cũng nghĩ giống , nghiệp xong thì thôi."

Lưu Mạn chỉ trả lời một câu như , đỉnh núi xuống, nếu nhảy từ đây xuống sẽ thế nào?

Mai Tiểu Nhiễm đến bên cạnh cô: "Lưu Mạn, bây giờ rốt cuộc đang nghĩ gì thế? Sao cứ cảm thấy, chúng chuyện sôi nổi như , như ngoài cuộc ."

"Thế ?"

Lưu Mạn vẫn chằm chằm xuống chân núi, vô thức : "Cậu nếu nhảy từ đây xuống chân núi thì sẽ thế nào?"

"Nặng thì c.h.ế.t, nhẹ thì thương... Hơn nữa, rơi từ độ cao như xuống, khả năng lớn nhất là gãy tay gãy chân, viện một thời gian dài."

Mai Tiểu Nhiễm thở dài: "Lưu Mạn, nhớ bằng tuổi Trần Bình, tại nghĩ thông suốt nhảy xuống chứ?"

"..."

Lưu Mạn nghĩ đến những gì trải qua trong chuyến thực tập sớm , nhịn đỏ hoe mắt: "Mai Tiểu Nhiễm, nghĩ thông suốt, mà là những chuyện xảy khiến khó chịu."

"Cậu nghĩ chỉ một khó chịu, còn những khác đều ?"

Mai Tiểu Nhiễm vỗ vai cô: " dám chắc, trong năm mươi bạn học , những suy nghĩ như một nửa, nhưng họ đều ý nghĩ đó, tại ý nghĩ đó chứ?"

Lưu Mạn nhỏ một câu: "Cậu thấy quá mất mặt ?"

"Sao coi là mất mặt chứ? Cùng lắm là lừa, chỉ mất vài ngày thời gian, chứ thật sự bán ."

Mai Tiểu Nhiễm hạ giọng: "Cậu nghĩ thoáng một chút , ai chuyện của , cũng ai xem thường , cũng thể cứ mãi mắc kẹt trong chuyện cả đời , đúng ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-co-vo-nho-danh-da/chuong-604.html.]

" trong lòng thực sự khó chịu."

Lưu Mạn đỏ mắt: "Cậu , lúc đầu hấp dẫn chính là vì mức lương cao đó, nhưng đợi chạy đến xem, tất cả đều là giả, ngay cả cũng suýt chút nữa bọn họ bán ."

Tối hôm đó, phụ trách công ty Việt Hân nửa đêm thông báo cho họ, là sẽ chuyển họ đến chi nhánh công ty, họ chẳng hề nghi ngờ, còn ngoan ngoãn xếp hàng, lên xe buýt đến bến tàu, chuyển sang thuyền.

khi họ đến vùng biển quốc tế, xảy một cảnh tượng thể tin nổi, đội tuần tra biển đợi sẵn ở đó, chờ họ xuất hiện!

Lúc đó cô cũng tình hình nghiêm trọng đến , nhưng đợi đến khi thủy thủ đoàn nổ s.ú.n.g chống trả, cô mới , thật sự lừa .

Đêm tối đen như mực, gió lớn sóng dữ, còn tiếng s.ú.n.g và sự chống cự, hai mươi mấy năm nay cô từng trải qua, chỉ thể thấy TV, thực sự xảy ngay mắt cô...

Đêm đó mang đến cho cô chỉ nỗi đau đớn và sợ hãi vô tận.

Ngay cả khi trở về trường, cô cũng giao tiếp với bất cứ ai, chỉ thể âm thầm tự tiêu hóa, chuyện qua mấy ngày , nhưng cứ nghĩ đến những chuyện đó, lòng cô vẫn khó chịu.

"Lưu Mạn, một chuyện, thấy cần cho ."

Mai Tiểu Nhiễm thẳng cô: "Lúc đó khi chúng chạy đến Thâm Quyến, tin tức ngóng là, nhóm sinh viên các , tình huống tương tự xảy mấy vụ . Các là may mắn, may mà lúc đó cảm thấy gì đó , nên lén lút thăm dò ... nhiều sinh viên đại học giống như chúng , lừa , đến giờ khó tìm . So với họ, may mắn ."

"Cậu gì? Thật giả ?"

Lưu Mạn chút dám tin, cô cứ nghĩ lừa chỉ năm mươi sinh viên bọn họ, ngờ còn những vụ việc khác liên quan.

" lừa gì? Đó là lời thầy Lý chính miệng , còn thể là giả ?"

Lưu Mạn vốn dĩ trong lòng vô cùng chán nản, nhưng Mai Tiểu Nhiễm như , cô cảm thấy bớt uất ức hơn.

So với những nữ sinh bắt cóc bán , cô cũng chỉ suýt bắt , nhưng dù chuyện cũng xảy . Còn những nữ sinh thì đáng thương , chỉ vượt biên trái phép, mà còn sẽ bán đến nơi nào. Thậm chí, còn hành hạ đến c.h.ế.t.

"Lưu Mạn, trải nghiệm đêm hôm đó khiến khó chịu, nhưng dù cũng xem là may mắn. So với những nữ sinh lừa và bán, may mắn hơn bao nhiêu !" Mai Tiểu Nhiễm nắm lấy tay cô : "Vì , hy vọng đừng tự ti chán nản! Cậu nên lạc quan, kiên cường đối mặt với cuộc sống, chứ gặp chút trắc trở trong cuộc sống là chịu nổi, những ý nghĩ ."

Lưu Mạn nhịn : "Bây giờ cứ nghĩ đến những chuyện đó, sợ hãi, sợ những chuyện ."

"Yên tâm, nhà trường nhất định sẽ tìm cách ém nhẹm những chuyện . Nói lùi một bước, cho dù ém nhẹm , , thì ? Chuyện từng , lẽ nào còn bắt thừa nhận ?"

Mai Tiểu Nhiễm : "Chúng đều là sinh viên đại học , gặp chuyện thể suy nghĩ tiêu cực, đất nước đào tạo chúng bao nhiêu năm cũng dễ dàng gì, lẽ nào sinh viên đại học thời nay yếu đuối đến mức chịu nổi một đòn ?"

Lưu Mạn từ từ ngừng , mỉm với Mai Tiểu Nhiễm: "Mấy ngày nay cứ nghĩ đến những chuyện đó, tâm trạng chán nản, nhưng Thành Mai kiên cường hơn nhiều, nên học tập cô ."

Thực thì tâm trạng của Thành Mai cũng khá hơn là bao, nhưng Thành Mai là lạc quan hơn, cô như Lưu Mạn cảm giác như trời sập, cô chỉ cảm thấy khá may mắn, gặp bạn học như Mai Tiểu Nhiễm... Nếu bạn học nhiệt tình như , thì cô chắc chắn gặp đại họa !

Lúc , Thành Mai từ phía chạy đến, vỗ lưng hai : "Ê, hai , dù chuyện gì cũng đừng tránh tụi chứ? Kể cho tụi hai đang !"

Lưu Mạn đầu Thành Mai, trong mắt sự kinh ngạc khó hiểu: "Thành Mai, chúng cùng gặp chuyện, nghĩ đến chuyện đó thì sợ lo lắng, vẫn thể vui vẻ như ?"

Loading...