Thập Niên 80: Cô Vợ Nhỏ Đanh Đá - Chương 461
Cập nhật lúc: 2025-11-24 14:37:50
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đến trưa đáng lẽ ăn cơm, đều đói, tất cả hành khách tàu đều mong về nhà, còn tâm trạng mà ăn uống?
Mai Tiểu Nhiễm vẫn kiên quyết lấy bánh mì và trứng mua sẵn từ túi mời ăn.
Theo hướng tàu hỏa về phía Tây Nam, mỗi vòng của bánh xe tiến lên một bước, đều nghĩa là đến gần nhà hơn, càng thêm phấn khích.
Đến hai giờ chiều, cuối cùng cũng đến thành phố Bình Châu, Lý Mỹ Phượng xuống tàu.
Trước khi xuống tàu, cô còn dành cho Mai Tiểu Nhiễm một cái ôm nhiệt tình.
Thành phố Bình Châu và thành phố Nam Bình sát , thêm hai giờ nữa là đến nơi.
Lúc tàu còn nhiều hành khách nữa, chuyến tàu thực chất khởi hành từ thủ đô, qua tỉnh lỵ, và ga cuối là thành phố Nam Bình.
Hành khách tàu xuống gần hết, hành khách còn hầu hết là đến thành phố Nam Bình.
Chỗ của ba bây giờ chỉ còn hai , gian trở nên thoáng đãng hơn.
Mai Tiểu Nhiễm tựa cửa sổ tàu, còn Âu Dương Tầm thì nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, tuy lên tàu đó họ cũng chuyện nhiều, nhưng trong lòng một cảm giác thật .
Hai giờ , tàu hỏa cuối cùng cũng đến thành phố Nam Bình.
Âu Dương Tầm và Mai Tiểu Nhiễm xách đồ đạc lớn nhỏ xuống tàu, khỏi ga, vội vã đến bến xe buýt đối diện, để kịp thời gian, hai gần như chạy suốt.
Đến khi chen lên xe buýt, họ mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ còn một giờ nữa là về đến nhà.
Năm giờ rưỡi chiều, Mai Tiểu Nhiễm và Âu Dương Tầm cuối cùng cũng trở về huyện Khang Bình lâu gặp.
Lúc trời gần tối.
các con phố lớn nhỏ vẫn còn khá nhiều , hai bên đường vẫn bán câu đối đỏ và rau củ.
Đi dọc theo đường Hạnh Phúc đến con phố nhỏ, gần đến cổng nhà, Mai Tiểu Nhiễm đưa cho Âu Dương Tầm một chiếc túi nhỏ: “Đây là quà em tặng .”
“Nhiễm Nhiễm, em gì ? Anh còn tặng quà cho em mà.”
Âu Dương Tầm cảm thấy ngại, công mà nhận lộc, dù tặng quà thì cũng nên là tặng, nên là Nhiễm Nhiễm tặng.
Mai Tiểu Nhiễm : “Nếu vì em, cũng sẽ ở tỉnh lỵ đến bây giờ mới về nhà, em tặng quà là để bày tỏ lòng ơn của em, hơn nữa còn xem em tặng quà gì, lo lắng gì chứ? Anh hiểu thế nào là mượn hoa dâng Phật ?”
Âu Dương Tầm cô cho ngẩn , cũng tiện gì nữa, chia tay cô ở cổng nhà họ Mai, mạnh ai về nhà nấy.
Mai Tiểu Nhiễm gọi cửa một tiếng, Mai Tiểu Lôi liền vui vẻ chạy mở cửa: “Chị về , chị về .”
“Về .”
Mai Tiểu Nhiễm bước sân , cái sân nhỏ dọn dẹp sạch sẽ, những thứ đáng lẽ sắp xếp gọn gàng đều sắp xếp gọn gàng, thoáng qua còn khiến chút quen, quen thuộc xa lạ.
Vào đến phòng khách, đồ đạc, bàn ghế trong phòng khách cũng lau chùi sạch sẽ, ngay cả khung ảnh treo tường cũng lau qua.
“Lôi Lôi, tất cả là do em ?”
Mai Tiểu Nhiễm kinh ngạc bất ngờ, ban đầu cô bảo em trai về nhà , cô cũng chỉ tiện tìm cớ thôi, ai ngờ Lôi Lôi thật, về nhà còn dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ.
“Thế nào? Em việc kém chị chứ?”
Mai Tiểu Lôi tỏ vẻ đắc ý.
trong mắt Mai Tiểu Nhiễm vô cùng kinh ngạc, dù từ nhỏ đến lớn, em trai cô bao giờ tự thành nhiều công việc như .
Mai Tiểu Lôi nhận sự nghi ngờ trong mắt chị gái, kìm hắng giọng: “Chị ơi, chị đừng em bằng ánh mắt kỳ lạ đó, bình thường em chỉ là thích việc nhà thôi, nếu em việc nghiêm túc, cũng kém chị .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-co-vo-nho-danh-da/chuong-461.html.]
“Ừ, chị thấy , em thực sự lớn , thể trông cậy .”
“Chị ơi, chị đói , ăn gì ? Hay em nấu mì cho chị ăn nhé?”
Mai Tiểu Lôi mới học cách việc nhà đang hứng thú.
“Em cũng nấu ăn ?”
Điều càng khiến Mai Tiểu Nhiễm kinh ngạc hơn, rằng đây em trai cô nấu ăn chút nào cơ mà?
“Nấu ăn mà, gì khó ? Chỉ cần chịu khó là học thôi.”
Mai Tiểu Lôi háo hức thể hiện bản : “Chị ăn gì mau , em sẽ nấu cho chị ăn mà.”
“Chị đói, cũng gì ăn, hơn nữa lát nữa là đến giờ ăn tối .”
Mai Tiểu Lôi , liền hào hứng nấu bữa tối: “Em nấu bữa tối đây.”
Hóa thời gian Mai Tiểu Lôi về nhà, thấy bố quá bận, chủ động đảm nhận việc nấu bữa tối, ít nhất như bố về nhà buổi tối còn canh nóng để uống.
“Để chị giúp em.”
Mai Tiểu Nhiễm về nhà thấy việc gì , cũng kìm tranh việc với em trai.
“Không cần , chị đây nghỉ ngơi , đợi ăn là .”
Mai Tiểu Lôi hăm hở chạy bếp, Mai Tiểu Nhiễm thì lấy đồ Tết và quà mang về .
Nói là đồ Tết mang về, thực cũng chỉ là đặc sản của tỉnh lỵ, mỗi nhà hai túi trái cây, cũng còn gì nhiều.
Đương nhiên, với sự tỉ mỉ của Mai Tiểu Nhiễm, chắc chắn là bỏ sót một nhà nào.
Tám rưỡi tối, vợ chồng Mai Chung Hoa mới từ cửa hàng về, khi hai thấy Mai Tiểu Nhiễm, họ giật : “Nhiễm Nhiễm về !”
“Bố , lẽ con về sớm hơn, nhưng công việc bên đó cũng , bận đến hôm qua mới kết thúc, hôm nay con liền về ngay.”
“Về là .”
Mai Chung Hoa gần nửa năm gặp con gái, lúc cô con gái lớn, càng càng thuận mắt.
“Nhiễm Nhiễm, mau đây để bố xem nào!”
Mai Tiểu Nhiễm ngượng ngùng mặt bố, còn một vòng: “Bố, bố xem con vẫn như cũ mà, tai, mũi, mắt, miệng, thiếu cái nào.”
“Này, Tết nhất linh tinh.”
Mai Chung Hoa giả vờ tức giận, nhưng trong lòng vui.
Lý Minh Vân cũng cô con gái rạng rỡ, tâm trạng phức tạp: “Nhiễm Nhiễm, con giỏi thật đấy, và bố con đều nghĩ con vẫn là sinh viên đang học, ủng hộ con kinh doanh, con thì , kéo út con chung... Con , út con về , đợi sang xuân sang năm, sẽ tỉnh lỵ, công việc kinh doanh ở nhà quản xuể nữa.”
“Làm ?”
Mai Tiểu Nhiễm thực sự ngờ út ý định , đó cũng với cô.
Lý Minh Vân cô một cách kỳ lạ: “Đây là ý con bày cho út ? Sao, lẽ ngay cả con cũng ?”
“Mẹ, đúng , con thật sự .”
Mai Tiểu Nhiễm tuy cũng thiếu nhân lực, nhưng công việc kinh doanh băng đĩa điện t.ử ở huyện Khang Bình cũng là do Lý Hồng Vĩ từ đầu, đây mới là gốc rễ, cô chắc chắn út từ bỏ... Nói trắng , ông bà ngoại chỉ một con trai , chắc chắn sẽ để đứa con trai duy nhất quá lâu, Lý Hồng Vĩ sớm muộn gì cũng về.
“Nhiễm Nhiễm, con , con để út chạy đến tỉnh lỵ kinh doanh với con, con nghĩ đến , ông bà ngoại con cũng thể thiếu út , họ ngày nào cũng thấy út, chắc chắn sẽ ý kiến đấy.”
“Mẹ, con thực sự nghĩ đến chuyện để út từ bỏ công việc kinh doanh ở huyện, chủ yếu là công việc kinh doanh bên đó mới bắt đầu, cần thạo việc giúp dẫn đường.”