Thập Niên 80: Cô Vợ Nhỏ Đanh Đá - Chương 329
Cập nhật lúc: 2025-11-23 17:19:57
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Minh Vân hành động nhanh, quầy hàng ở trung tâm thương mại lấy là lấy ngay.
Thực chuyện cô bàn bạc với con gái từ . Ngay khi Lý Hoành Vĩ loại khỏi danh sách nhập ngũ, Mai Tiểu Nhiễm đề nghị cô giúp Lý Hoành Vĩ thuê một quầy hàng để bán đồ điện t.ử nhỏ. Làm như Lý Hoành Vĩ sẽ . Hơn nữa, trong kỳ nghỉ hè, Mai Tiểu Nhiễm cũng dẫn Lý Hoành Vĩ một chuyến về phía Nam, Lý Hoành Vĩ cũng đường nước bước để nhập hàng, cần dẫn dắt thêm nữa.
Lý Hoành Vĩ lính , đương nhiên chút tiếc nuối. lính , cũng thể ở nhà ăn . Dù cũng sắp hai mươi tuổi , ở nhà ăn bám cũng cam tâm!
May mắn là chị cả giúp thuê một quầy hàng, cho kinh doanh thiết âm thanh. Điều khá hợp với sở thích của .
Lần bán máy ghi âm, tự giữ một chiếc. Có máy ghi âm thì băng cát-xét... Hồi đó băng cát-xét cũng là một thứ hiếm . Thứ thể tìm nhiều nhất là những bài hát cách mạng, còn tìm băng cát-xét để những bài hát thịnh hành của Đặng Lệ Quân thì khó như lên trời! Nếu cửa hàng của riêng , bài gì thì bật bài đó, tự do kiếm tiền. Nghĩ đến thấy sung sướng bao!
Đương nhiên, khi thuê quầy hàng, Lý Hoành Vĩ tự tay trang trí cửa hàng. Thời điểm đó khái niệm trang trí phức tạp... Lý Hoành Vĩ dù cũng là học sinh xuất từ ngành mỹ thuật công nghiệp, về mặt thẩm mỹ vẫn sự độc đáo riêng.
Cậu tìm mua những tấm thạch cao rẻ tiền, thành quầy hàng, còn dùng sơn màu vẽ thành những màu sắc rực rỡ, ở giữa còn dùng da hoa văn kim loại để trang trí. Mặc dù trong mắt Mai Tiểu Nhiễm, đó là sự kết hợp giữa quê mùa và hiện đại, nhưng năm 1982 ở huyện Khang Bình, đó là sự thời thượng hề nhỏ!
Trang trí xong, Mai Tiểu Nhiễm đến tìm Lý Hoành Vĩ.
“Cậu út, nghĩ kỹ bán gì ?”
“Không là những thứ cháu , máy hát đĩa, đĩa nhạc, máy ghi âm, băng cát-xét... Chứ còn gì nữa?”
“Cậu út, ý cháu là, nên tập trung máy ghi âm, còn máy hát đĩa thì cũng , cũng .”
Mai Tiểu Nhiễm cũng lý. Đương nhiên, bây giờ vẫn là thời đại đĩa than phổ biến, dùng máy hát đĩa để nhạc nhiều hơn dùng máy ghi âm. máy hát đĩa tiện mang theo như máy ghi âm. Về , nó dần dần suy tàn, trong khi máy ghi âm chiếm vị trí chủ đạo thị trường trong một thời gian dài, cho đến mãi mới máy MP3 thế.
“Nhiễm Nhiễm, những điều cũng cân nhắc . Đĩa nhạc dễ mài mòn, tương đối mà , băng cát-xét hơn. Ít nhất dùng chiếc máy ghi âm cá nhân nhỏ gọn mà chúng giữ để mang theo nhạc cũng tiện.”
“Thực út nghĩ đến việc chỉ bán loại máy ghi âm cá nhân nhỏ gọn ?”
“Chỉ bán máy ghi âm nhỏ gọn thôi ?”
Điều khác so với dự định ban đầu của Lý Hoành Vĩ. Ý định ban đầu của là bán tất cả những thứ đó.
“Cậu út nghĩ ? Cậu chỉ ăn một năm thôi, sang năm còn lính mà. Cậu chỉ bán loại máy ghi âm cá nhân nhỏ gọn thôi. Đừng thấy bán đơn điệu, nhưng cháu nghĩ chắc chắn sẽ mua... Chúng đến những thứ khác, chỉ đến quầy hàng ở trung tâm thương mại mà thuê . Tổng cộng cũng chỉ bốn năm mét vuông, bán quá nhiều thứ lộn xộn cũng đủ chỗ chứa.”
“Cái thì đúng thật... sợ bán quá đơn điệu thì sẽ khách hàng tìm đến!”
Đây mới là vấn đề mà Lý Hoành Vĩ lo lắng nhất. Cậu sợ phụ lòng kỳ vọng của , dù cả gia đình đều hy vọng nên trò trống gì đó, ngay cả khi kinh doanh nhỏ cũng hy vọng ăn phát đạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-co-vo-nho-danh-da/chuong-329.html.]
“Cậu út, cần lo lắng chuyện . Cậu xem, trung tâm thương mại ở ngã tư phố Trung Sơn và phố Sát Viện Hạ. Đi về phía Tây một trăm mét là trường cấp sáu, về phía Bắc một trăm mét là trường tiểu học một, về phía Nam xa là rạp chiếu phim và trường cấp hai. Đi về phía Đông là trường tiểu học hai, trường cấp hai ba... Vị trí địa lý ở đây như , xung quanh là trường học, còn lo lắng gì nữa?”
“Ý cháu là bảo chuyên bán hàng cho học sinh?”
“Đại khái là . Cháu đoán loại máy ghi âm nhỏ gọn mà bán, những quan tâm nhất chính là học sinh.”
“Vậy , cháu. Cậu sẽ nhập loại máy ghi âm nhỏ gọn đó.”
Nói đến đây, Lý Hoành Vĩ chút tiếc nuối. Giá mà đừng bán lô máy ghi âm . Nếu giữ bán lẻ ở cửa hàng của , chắc chắn sẽ kiếm nhiều hơn.
“Cậu út, cũng thể nghĩ như . Nếu lúc đó chúng bán lô máy ghi âm đó , bây giờ chúng cũng nhiều tiền như , ?”
Mai Tiểu Nhiễm giải thích, “Bây giờ giá nhập của một chiếc máy ghi âm nhỏ cũng tám mươi đồng . Chưa đến những thứ khác, tiền trong tay cũng chỉ đủ để nhập ba mươi chiếc thôi.”
Lý Hoành Vĩ nghĩ cũng đúng. Nếu thì lấy tiền nhập hàng. Cậu cũng thể cái gì cũng nhờ chị cả , ? Chị cả bận rộn cả ngày, công việc kinh doanh của còn lo xong, còn lo lắng cho công việc kinh doanh nhỏ của .
“Nhiễm Nhiễm, nghĩ , ngay cả khi chỉ nhập loại máy ghi âm đơn điệu để bán, cũng chia nhiều loại khác . Hàng sản xuất trong nước và hàng nhập khẩu mà giống ? Hơn nữa, còn nhập băng cát-xét nữa!”
“Vậy là út thiếu vốn . Không , cháu đến là để giúp đây.”
Mai Tiểu Nhiễm đưa hai ngàn đồng cô mang theo cho Lý Hoành Vĩ, coi như là vốn góp, “Cậu út, tiền coi như cháu góp vốn. Hai chúng mỗi đầu tư hai ngàn đồng, coi như là tiền vốn. Đến sang năm khi nữa, cháu sẽ lấy vốn. Bình thường cháu chắc chắn thời gian giúp trông cửa hàng. Lợi nhuận cháu cũng thể lấy quá nhiều. Chia theo tỷ lệ hai tám? Cháu hai phần, tám phần, thấy ?”
Lý Hoành Vĩ mừng rỡ khôn xiết, “Nhiễm Nhiễm, cháu đúng là Nhiễm Nhiễm của ! Cậu út bây giờ lo thiếu vốn nữa .”
“ út, cháu đề nghị cần xa như . Lô hàng đầu tiên nếu Thâm Quyến cũng . nếu để tiện hơn, chi bằng chạy đến trấn Phú Nguyên. Lấy hàng từ đó chắc chắn giá sẽ đắt hơn Thâm Quyến một chút, nhưng tiết kiệm tiền và thời gian. Tính tính , thực cũng chênh lệch là bao.”
“Vậy cháu. Ngày mai, ngày mai sẽ đến trấn Phú Nguyên xem nhập hàng gì!”
Có vốn trong tay, Lý Hoành Vĩ tự tin hơn. Sáng hôm đúng là Chủ nhật, cùng Mai Tiểu Nhiễm đến trấn Phú Nguyên nhập hàng.
Đương nhiên, hàng ở trấn Phú Nguyên là nguồn hàng trực tiếp, giá cả cũng cộng thêm từng lớp.
Giống như loại máy ghi âm mà họ bán đây, giá nhập một chiếc là một trăm mốt. Lý Hoành Vĩ giá mà đau cả gan ruột. Cậu bán tám mươi đồng mà còn thấy mừng, thảo nào chủ cửa hàng đó vui vẻ nhận hàng đến thế!
“Nhiễm Nhiễm, thực sự thể chịu nổi cái giá đắt như . Cậu nhất định chạy một chuyến đến Thâm Quyến! Dù cửa hàng vẫn khai trương mà. Tổng cộng tiền cũng tốn quá một trăm đồng. Vạn nhất còn tìm Viên Lượng lấy hàng từ ông , chẳng sẽ kiếm nhiều hơn ?”
Mai Tiểu Nhiễm khuyên đừng nghĩ quá lớn lao, nhưng nghĩ , đây cũng là đầu tiên út ăn, nên khích lệ một chút, để tự xông pha cũng hẳn là . ngay cả khi út , cũng thể lấy hàng từ chỗ Viên Lượng . Đường dây của Viên Lượng dù cũng chính thống!