Thập Niên 80: Cô Vợ Nhỏ Đanh Đá - Chương 105
Cập nhật lúc: 2025-11-22 03:34:14
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Hai đứa , cứ lôi hai đứa em con ?”
Bà Chu đau lòng lắm khi trả đất chia cho nhà con cả, bây giờ con cả bảo bà gọi con thứ hai và thứ ba đến cùng gặt lúa mì, càng đau lòng ngừng.
“Mẹ, nãy chúng rõ , việc đồng áng chúng con sẽ giúp , nhưng việc của hai đứa em, cũng để chúng nó , con và Minh Cần nghĩa vụ giúp chúng nó.”
“Anh cả, bây giờ con trở nên tính toán như ? Trước đây con như thế.”
Bà Chu đứa con trai xa lạ, đầu tiên thấy mấy chục năm sống đời.
Chu Cẩm Thành mặt nặng trịch, “Bản con còn hồi phục, nhẫn tâm để con nhiều việc như ? Con cũng yêu cầu hai đứa em quá nhiều, chỉ cần xong phần đất của chúng nó là , nhưng con và Minh Cần, là hai việc của năm đấy.”
“Việc của năm nào? Con đúng, là năm ?”
Chu Cẩm Thành tính toán cho , “Mẹ, con, Minh Cần và hai đứa nhỏ, là việc của năm ?”
Bà Chu , sắc mặt đổi. Anh cả bây giờ thật sự tính toán chi li, đây vợ chồng nó đều hết việc đồng áng, việc của năm thì gọi là , việc của bảy chẳng cũng như ? Chúng nó thật là ích kỷ nhỏ nhen, quản hai đứa em!
“Anh cả, hai đứa em việc gặt lúa mì hai ngày nay đều mệt , để chúng nó nghỉ một lát ?”
“Thế cũng …” Chu Cẩm Thành trầm ngâm một chút, đồng ý, “Vậy con và Minh Cần sẽ gặt xong lúa mì mảnh đất của chúng con , ngày mai sẽ giúp gặt lúa mì.”
“Cái gì?”
Bà Chu xong nhảy dựng lên, “Các con định chỉ gặt lúa mì của các con, quan tâm đến nữa ?”
“Mảnh đất của chúng con gặt một nửa , phần còn cũng dễ gặt thôi. À đúng , lúa mì mảnh đất của chúng con phơi là tính là của chúng con, ghi nhớ rõ ràng bao nhiêu cân, kẻo đến lúc lẫn lộn, cái còn nộp thuế công nữa chứ?”
Lời của Chu Cẩm Thành khiến bà Chu câm nín, cả bây giờ thật sự nhẫn tâm, lúa mì bà vất vả gặt bây giờ đều tính là của nhà cả, đây bà chẳng công ? Nếu lỡ trời trở gió, lúa mì của bà và hai đứa con trai chẳng mất hết ?
“Thành, con tức c.h.ế.t ?”
Lý Minh Cần thấy chồng đổi sắc mặt, sợ hãi vội vàng che chắn mặt Chu Cẩm Thành, sợ chồng động thủ, “Mẹ, gì hài lòng thì cứ trút lên con, đừng đ.á.n.h Thành nữa, vẫn đang là bệnh nhân đấy!”
“Các con…”
Bà Chu thực sự đ.á.n.h con cả một trận cho bõ tức, nhưng nghĩ đến sức khỏe của con cả, bà dám tay. Con cả bệnh , nếu đ.á.n.h hỏng con cả, thì thực sự còn ai giúp bà việc nữa!
“Thôi , bây giờ gọi hai đứa em đến.”
Bà Chu cảm thấy thiệt lớn , nhưng bây giờ còn cách nào khác, bà mất hết lúa mì !
“Mẹ, con với thêm một câu nữa.”
Lần Chu Cẩm Thành cũng quyết tâm đổi quan niệm của , “Hai đứa em đây từng ruộng bao giờ, chuyện ruộng, đều theo sự sắp xếp của con và Minh Cần. Nếu chúng nó phục, thì chúng con cũng sẽ quản chúng nó nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-co-vo-nho-danh-da/chuong-105.html.]
“Chuyện ruộng các con quyết định ?”
Bà Chu xong thực sự tức c.h.ế.t, chuyện chẳng nên là bà quyết định ? Sao thành cả quyết định ?
“Mẹ, chúng con để xuống đồng việc nữa, thì đương nhiên chuyện ruộng do chúng con quyết định, hai đứa em kinh nghiệm, bây giờ chúng con là gánh vác đấy!”
Khóe miệng bà Chu suýt nữa méo xệch đến tận tai, nhưng thể phản bác câu nào, đành hậm hực , “Thôi , , lát nữa gặp hai đứa em, sẽ những lời cho chúng nó .”
Thấy chồng giận dữ bỏ , Lý Minh Cần vẫn còn lo lắng, “Thành, gọi hai đứa em đến việc ?”
“Mặc kệ , nếu nỡ gọi hai đứa em đến, chúng sẽ quản mảnh đất đó nữa.”
Chu Cẩm Thành ở đầu ruộng, tham lam hít thở khí trong lành.
Đây là đầu tiên, thực sự mảnh đất của riêng , trong lòng thực sự xúc động.
Anh nắm chặt lưỡi liềm trong tay, “Minh Cần, nhân lúc chúng nó đến, chúng bắt đầu việc , xong sớm thì mới yên tâm.”
Mảnh đất hơn ba mẫu , thu hoạch một nửa , phần còn chỉ còn hơn một mẫu, với sức lao động như Chu Cẩm Thành và Lý Minh Cần, một ngày là gặt xong.
Hơn một tiếng , Chu Cẩm Huy và Chu Cẩm Bằng mới đến ruộng, lúc vợ chồng Chu Cẩm Thành gặt khá nhiều lúa mì .
Thấy hai đứa đến, Chu Cẩm Thành chút tức giận , “Nhà cách đây chỉ hai ba dặm, hai đứa lãng phí hơn một tiếng đồng hồ ?”
Chu Cẩm Huy bực bội , “Bọn em đến , cũng quá tính toán đấy!”
“Được, nếu hai đứa đến , chúng chia việc .”
Chu Cẩm Thành chỉ mảnh đất của nhà , “Mảnh đất chia cho chúng , hai đứa cần bận tâm nữa. Mảnh đất chia thành ba phần, hai đứa mỗi đứa phần của , phần còn chúng sẽ gặt.”
Chu Cẩm Huy xong, mắt trợn tròn, “Anh cả, mảnh đất bây giờ chia, và hai đứa em ba ngày , bây giờ thành của ? Mảnh đất còn , cũng định giúp chúng em ? Bắt hai đứa em hết ?”
Chu Cẩm Bằng cũng vui nhảy dựng lên, “Anh cả, chia như đúng ? Chẳng là bắt em và hai nhiều việc hơn ?”
“Sao gọi là bắt hai đứa nhiều việc hơn, đây lúc và chị dâu giúp các em việc, cũng thấy đứa nào xót thương cho ai.”
Chu Cẩm Thành mặt đen , “Anh chuyện với , việc đồng áng , là do và chị dâu quyết định, hai đứa theo sự sắp xếp của chúng .”
Chu Cẩm Huy xong liền chịu, “Dựa mà bắt chúng em theo sự sắp xếp của chị? Chẳng đều là việc như ?”
“Hai đứa tự xem, từ nhỏ đến lớn, hai đứa xuống đồng mấy ? Mùa nào trồng loại cây gì, hai đứa rõ ? Anh và chị dâu sắp xếp những việc , cũng là hai đứa bớt đường vòng, thu hoạch nhiều lương thực, chẳng lẽ như cũng đúng ?”
Chu Cẩm Thành mắt hai đứa em từ lâu , nếu nuông chiều, khiến hai đứa em chẳng gì, thì những năm nay và Minh Cần sẽ vất vả như !
Chu Cẩm Huy xong vẫn phục, Chu Cẩm Bằng bên cạnh kéo tay , thì thầm, “Anh hai, dặn , bảo chúng lời cả, với tính cách của cả, cũng thể giúp chúng một chút nào, sợ gì chứ?”
Chu Cẩm Huy , sắc mặt mới dịu một chút, đành hậm hực , “Thôi , chúng lời cả , bắt đầu việc thôi.”