Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mang theo chút hy vọng mong manh, Vương Tuệ Lan vội vàng gọi một chiếc xe ba gác, chạy thẳng đến sở công an Hải Thị.
Người tiếp nhận báo án chính là Hứa An Hoa, chồng của Lục Dao.
Nghe tin cháu gái thể bắt cóc, Hứa An Hoa dám chậm trễ, lập tức điều động lực lượng truy tìm. Thấy Vương Tuệ Lan sưng cả mắt, trấn an:
"Chị dâu, đừng quá lo lắng. Chị cứ về nhà chờ tin . Thời gian mất tích lâu, chỉ cần bọn chúng rời khỏi Hải Thị, bọn em nhất định sẽ tìm con bé."
Vương Tuệ Lan bước khỏi cổng đồn công an, ngẩng đầu bầu trời xám xịt dày đặc mây đen. Tâm trạng cô nặng trĩu, nặng đến mức tưởng như cả cũng sắp gục xuống.
Cô tự trách bản . Đứa trẻ nhỏ như mà cô cũng trông coi . Nếu Tiểu Thanh thật sự bọn buôn bắt , cô còn sống nổi .
Cảm giác căng thẳng cùng tuyệt vọng khiến dày cô quặn lên từng cơn. Không chịu nổi nữa, cô vội bước nhanh đến bức tường ngoài đồn cảnh sát, cúi gập xuống nôn khan.
Chỉ nôn vài ngụm nước chua, khóe mắt đỏ hoe, nước mắt lẫn nước mũi cứ thế chảy xuống.
Cô xổm đất, cố gắng hít sâu để lấy bình tĩnh. Cơn buồn nôn giảm dần, nhưng khi lên, mắt cô bỗng tối sầm , những tia sáng lấp lánh nhảy múa mặt. Cô loạng choạng suýt ngã.
Không vì , nhưng hai ngày nay cơ thể cô luôn mệt mỏi rã rời, chẳng còn chút sức lực nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/976.html.]
lúc đó, một chiếc xe buýt chạy ngang qua. Cô vẫy tay hiệu cho xe dừng .
Chiếc xe thắng gấp ngay mặt cô, bán vé thấy sắc mặt cô nhợt nhạt thì lập tức bước xuống, vội đỡ cô lên xe.
"Chị ?"
"Không ... Cảm ơn." Vương Tuệ Lan yếu ớt .
Mộng Vân Thường
Người bán vé giúp cô tìm một chỗ gần cửa sổ, đó vé hỏi cô xuống trạm nào. Nhận tiền xong, phụ nữ còn ân cần dặn dò:
" ngay phía , nếu chị cảm thấy khỏe thì cứ gọi nhé."
Vương Tuệ Lan gật đầu, giọng khàn khàn: "Cảm ơn cô."
Chiếc xe buýt lăn bánh, chạy chậm rãi qua từng con đường, dừng đón khách ở mỗi trạm.
Ngồi sát cửa sổ, cô lặng lẽ ngoài, ánh mắt vô hồn, nước mắt kìm mà rơi xuống.
Trong đầu cô, hình ảnh Thanh Thanh ngoan ngoãn, đáng yêu cứ hiện lên ngừng. Dù con ruột, nhưng từ khi cưới Lục Phi, cô xem Thanh Thanh như con gái mà yêu thương, che chở.
Nếu thật sự mất con bé… Cô dám nghĩ tiếp nữa.