Tiểu Vương gật đầu, nhưng vẫn lặng lẽ lấy một chậu sắt cùng vài thanh củi khô chuẩn sẵn. Củi là từ gỗ rừng núi, đốn xuống, chẻ nhỏ cất trữ từ tháng Chín để dùng cho mùa đông kéo dài.
Ngoài củi, doanh trại cũng nhận một ít than, nhưng lượng hạn, tiết kiệm tối đa. Năm nay tuyết rơi nhiều, đường vận chuyển vật tư tắc nghẽn liên tục. Họ mất hàng ngày để dọn tuyết mở lối cho tàu tiếp tế, nhưng chỉ một đêm, tuyết phủ dày như từng ai qua.
Lục Trầm và Tiểu Vương loay hoay một lúc mới đốt lửa trong chậu sắt. Khói bốc lên dày đặc khiến cả hai ho sặc sụa.
Lục Trầm ho khổ:
"Khói thế chắc c.h.ế.t ngạt mất. Tiểu Vương, mở cửa cho thoáng . Chưa đông chết, khi c.h.ế.t ngạt ."
Tiểu Vương vội vã mở cửa. Gió lạnh kèm tuyết ập , suýt chút nữa thổi tắt ngọn lửa trong chậu.
Cậu nhanh chóng chắn chậu lửa, còn Lục Trầm thì khép cửa , chỉ chừa một khe nhỏ để khói thoát .
Vài phút , căn phòng dần thoáng khí hơn.
Dù lửa, nhiệt độ trong phòng vẫn thấp đến mức thở cũng hóa thành sương trắng. Hai sát chậu lửa, xoa xoa hai bàn tay ngọn lửa ấm áp, cảm nhận ấm len da thịt.
Lục Trầm tháo khăn, mũ, cả như sống .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/960.html.]
Tiểu Vương bên cạnh, than thở:
"Doanh trưởng, tuyết thế thì đến bao giờ mới ngừng? Đèn dầu trong kho sắp hết , e rằng sắp tới đến ánh sáng cũng chẳng còn."
Lục Trầm bên cửa sổ, ánh mắt lặng lẽ dõi theo khung cảnh trắng xóa bên ngoài. Tuyết vẫn ngừng rơi, từng cơn gió rít lên khe khẽ, len qua những kẽ hở, mang theo lạnh thấm tận da thịt. Anh đến bao giờ thời tiết mới dịu .
Mộng Vân Thường
“Không chỉ doanh trại chúng mất điện , cả Đông Lăng cũng mất. Người đang sửa chữa, chắc lâu nữa sẽ điện .”
Tiểu Vương thì “” một tiếng, đột nhiên nhớ điều gì đó. Cậu chạy trong phòng, lát hớn hở chạy , hai tay giơ lên một củ khoai tây và một củ khoai lang, mắt sáng rỡ:
“Doanh trưởng, xem gì ?”
Lục Trầm , thấy mấy củ khoai thì giấu nổi sự ngạc nhiên: “Ở thế?”
“Bác sĩ Dương ở Sở Y Vụ đưa cho . Anh bảo lúc nào rảnh thì nướng ăn, khoai ngọt lắm.”
Lục Trầm nhướng mày, bước đến gần Tiểu Vương, tò mò hỏi: “Dương Khang lấy ở ?”
Tiểu Vương đặt hai củ khoai lên bàn, đáp: “Anh bảo một dân trong núi tặng khi chữa bệnh. Trong phòng vẫn còn sáu, bảy củ nữa.”
Doanh trại bác sĩ, những dân trong núi thường tìm đến khi bệnh mà thể tự chữa. Họ lấy phí khám, đôi khi còn hỗ trợ thuốc men, nên dân ơn lắm. Có mang gạo, cho ít rau, mang khoai, trái cây tự trồng đến tặng.