Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một bái sư, một thu đồ . Chỉ cần một bên mở lời, chuyện sẽ thuận lợi mà thành.
Thế nhưng, giống như Tần Chiêu Chiêu, trong lòng Trọng Dương cũng chút băn khoăn. Họ mới gặp hai , đủ quen thuộc để đưa quyết định. Hơn nữa, thời điểm cũng thích hợp để bàn đến chuyện đó.
Lúc , một quân y mặc quân phục bước tới:
"Phòng thi chuẩn xong, những đăng ký theo ."
Mộng Vân Thường
Những ghi danh nhanh chóng theo quân y. Chỉ Tần Chiêu Chiêu dẫn theo , còn ai nấy đều một .
Cô , dặn dò:
"Mẹ, con thi đây. Mẹ tìm chỗ nào nghỉ ngơi một lát, thi xong con sẽ tìm ."
Dư Hoa gật đầu, dịu dàng dặn :
"Cố gắng thật , đừng căng thẳng. Mẹ tin con. Mau lên , cả ."
Tần Chiêu Chiêu vẫy tay chào nhanh chóng đuổi theo nhóm.
Dư Hoa theo bóng con dâu, trong lòng chút lo lắng. Bà tin tưởng năng lực của Tần Chiêu Chiêu, nhưng khi thấy những tham gia kỳ thi đều là trung y lớn tuổi, kinh nghiệm dày dặn, bà vẫn khỏi cảm thấy áp lực con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/950.html.]
Những đó thực hành nhiều năm, xét về kỹ năng lẫn kinh nghiệm đều vượt xa. Trong khi con dâu bà còn trẻ, kinh nghiệm thực tế nhiều, phần lớn kiến thức chỉ đến từ sách vở.
Khoảng cách nhỏ. Đấu với những như , thực sự khó khăn.
Trong đại sảnh rộng lớn, qua nhiều, phần lớn là nhân viên bệnh viện. Dư Hoa đợi hơn nửa giờ, gót chân chút đau nhức.
Bên trong, kỳ thi vẫn kết thúc. Chỉ ba suất trung y tuyển chọn giữa nhiều dự thi, thể thấy độ khốc liệt của nó.
Bà tìm một chỗ nghỉ ngơi. Thêm bốn mươi phút nữa trôi qua, những thí sinh lượt bước .
Có bình thản, ủ rũ, cũng rạng rỡ.
Dư Hoa đảo mắt một lượt, nhanh chóng nhận đàn ông trung niên từng gây khó dễ cho Tần Chiêu Chiêu cũng mặt. Ông yên, vẻ mặt rõ vui buồn, nhưng ánh mắt thì nặng nề như đang chất chứa điều gì đó.
Bà thầm trong lòng: Hạng như ông mà trúng tuyển thì chỉ tổ mất mặt cả ngành trung y.
Mọi lượt rời khỏi khu vực thi. Dư Hoa chờ mãi vẫn thấy bóng dáng Tần Chiêu Chiêu và Trọng Dương. Đang định hỏi thăm ai đó thì bà thấy họ từ xa. Cả hai bước khỏi phòng thi, dáng vẻ nghiêm túc, trò chuyện sôi nổi như đang thảo luận điều gì quan trọng.
Bà vội bước tới, giọng đầy lo lắng:
"Chiêu Chiêu, con trễ ? Mẹ còn tưởng tìm con !"