Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trương Mỹ Phượng cô mà thấy thương cảm. Một con gái như Tần Chiêu Chiêu, nếu ly hôn , tìm một như Lục Trầm quả thật dễ dàng.
Từ khi quen cô, Trương Mỹ Phượng mới nhận con thật của Tần Chiêu Chiêu như những lời đồn đại.
"Tiểu Tần, ly hôn chuyện nhỏ . Chị thấy em và doanh trưởng Lục vẫn đến mức đến bước . Đừng vội vàng. Chị sẽ chuyện với , bảo rút đơn ly hôn. Hai hãy cho thêm một cơ hội, hạnh phúc bên ."
Tần Chiêu Chiêu lắc đầu:
"Chị , chuyện em suy nghĩ kỹ . Không vấn đề Lục Trầm đồng ý , mà là em nhất định ly hôn. Cảm ơn chị quan tâm, nhưng thực sự cần ."
Trương Mỹ Phượng thở dài, giọng mang theo tiếc nuối:
"Thật sự thể ?"
Tần Chiêu Chiêu nhẹ nhàng lắc đầu.
"Thật , em là một . Chị còn nỡ để em rời ."
Tần Chiêu Chiêu nhạt, đôi mắt chút u buồn:
"Cuộc đời bữa tiệc nào tàn, duyên thì vẫn sẽ gặp . Chị , chuyện em chỉ với chị, chị giữ kín giúp em nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/88.html.]
Trương Mỹ Phượng gật đầu:
Mộng Vân Thường
"Được , chị sẽ với ai. chị vẫn thấy tiếc cho hai . Nếu còn một chút hy vọng, đừng vội từ bỏ."
Tần Chiêu Chiêu mỉm , tiếp tục chủ đề nữa. Cô về phía , thấy con đường dần dẫn rừng, bèn hỏi:
"Chị ông thần y ở ?"
Trương Mỹ Phượng suy nghĩ một lát đáp:
"Trong núi một nơi gọi là Thôn Thiên Đường. Ông thần y sống ở đó. Cứ theo con đường núi mà , khi thấy ngôi làng đầu tiên thì đó chính là Thôn Thiên Đường. Vào đó hỏi dân là sẽ thôi."
Nghe , Tần Chiêu Chiêu chút tò mò. Cái tên Thôn Thiên Đường thật kỳ bí, khiến cô khỏi mong chờ.
Cảnh vật đường tựa tranh vẽ, mỗi góc đều như một bức họa thủy mặc đầy chất thơ.
Vừa , Tần Chiêu Chiêu cảm thán sự kỳ diệu của thiên nhiên. Cô khỏi suy nghĩ, rốt cuộc tạo hóa thế nào để tạo nên một khung cảnh hùng vĩ đến ?
Con đường dẫn núi rộng hơn một mét, hai bên là rừng cây xanh rậm rạp, tĩnh mịch đến mức thấy bóng . Giữa khung cảnh thiên nhiên rộng lớn, con trở nên nhỏ bé lạ thường.
Dù khu vực dân cư thường thú rừng lớn, nhưng bước giữa núi rừng hoang sơ, Tần Chiêu Chiêu vẫn cảm thấy một áp lực vô hình, một sự bất an mơ hồ. Có lẽ, đó là nỗi sợ hãi những điều .
Trái , Trương Mỹ Phượng chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng tìm ông thần y nên suy nghĩ nhiều như Tần Chiêu Chiêu.