Dư Hoa cũng điều đó.
Gương mặt Hứa An Hoa biểu cảm gì rõ ràng nhưng cũng hề từ chối sự chăm sóc của Tống Chân.
Không cam lòng, Dư Hoa tiến lên, nhẹ giọng gọi: "An Hoa, con còn nhớ ?"
Hứa An Hoa bà với ánh mắt xa lạ, đó lắc đầu: "Xin , con nhớ gì cả."
Mẹ Hứa thì đau xót, nắm lấy tay con trai mà cố gắng giải thích: "Con trai, đây là của Lục Dao, cũng chính là của con. Con thử nhớ xem?"
Hứa An Hoa nhíu mày, gương mặt hiện rõ vẻ khó chịu. Cậu đưa tay day day thái dương lắc đầu: "Con đau đầu lắm, thể nhớ gì cả."
Thấy con trai như , lòng Dư Hoa đau như cắt, vội an ủi: "Không , nhớ thì đừng cố. Khi nào khỏe hơn, con sẽ nhớ thôi." Sau đó bà sang bác sĩ hỏi: "Chúng thể đưa thằng bé về nhà ?"
Bác sĩ suy nghĩ đáp: "Trước mắt, nhất nên ở bệnh viện hai ngày để chúng theo dõi tình trạng và phương án điều trị thích hợp."
Mộng Vân Thường
Mọi đều đồng ý. Không ai mạo hiểm trong tình trạng , ai cũng mong Hứa An Hoa sớm hồi phục.
Sau khi đưa phòng bệnh, cục trưởng Tôn và đội trưởng Chu cũng nhận mối quan hệ bình thường giữa Tống Chân với Hứa An Hoa.
Hiện tại mất trí nhớ, gì cả. là cán bộ công an, là hùng của nhân dân, hơn nữa còn vợ con. Một khi để Tống Chân xen , e rằng sẽ ảnh hưởng nhỏ đến gia đình Hứa An Hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/831.html.]
Cục trưởng Tôn trầm giọng với đội trưởng Chu: "Không thể để Tống Chân ở đây."
Đội trưởng Chu chút khó xử: "Nếu Tống Chân, chúng thể tìm thấy An Hoa. Hiện tại chỉ nhận mỗi cô gái đó và tin tưởng cô thôi. Nếu đuổi cô , Hứa An Hoa chấp nhận nổi ?"
Cục trưởng Tôn lạnh giọng: "Không chấp nhận cũng chấp nhận. Cậu vợ, mà vợ còn đang mang thai. Cô gái đó tiếp tục ở đây thì vợ chịu ấm ức thế nào?"
Đội trưởng Chu cũng gật đầu đồng ý.
Trong phòng bệnh, Hứa An Hoa giường, ánh mắt chút mất tự nhiên khi thấy nhiều xa lạ vây quanh .
Dù họ đây là , nhưng trong đầu chẳng chút ấn tượng nào, chỉ cảm thấy phần ngột ngạt.
"Xin về . yên tĩnh một chút."
Giọng tuy lớn nhưng khiến cả phòng bệnh thoáng chốc im lặng.
Ngay lúc , Tống Chân bước tới, giọng dịu dàng: "An Hoa, thể ở một . Chú thím cũng lớn tuổi , để em ở chăm sóc nhé?"
Hiện tại, trong trí nhớ của Hứa An Hoa chỉ duy nhất Tống Chân. Cậu thậm chí còn nhớ nổi phận của , càng nhận đội trưởng Chu chính là cấp trực tiếp.
Nghe Tống Chân , gần như cần suy nghĩ, lập tức đồng ý.
Ánh mắt đồng loạt dồn về phía Lục Dao.