lúc đó, cửa phòng bật mở. Một phụ nữ bốn mươi tuổi bước , tay cầm theo túi trái cây, miệng nở nụ tươi: “Bình An, con rõ là phòng ở tầng hai, lòng vòng ở tầng một mãi.”
Từ Bình An bật dậy, vội đỡ lấy túi trái cây trong tay bà: “Mẹ! Sao đến tận đây?”
Hắn nhanh chóng giới thiệu: “Mẹ, đây là Lục Phi mà con kể với .”
Mẹ Từ bước tới gần giường bệnh, Lục Phi với ánh mắt đầy cảm kích: “Thím Bình An , con vì giúp nó bắt kẻ trộm mà thương. Thím thật sự cảm ơn con.”
Lục Phi ngại ngùng: “Chỉ là việc con nên thôi ạ.”
“Có gì mà nên nên chứ. Nhờ con giúp, Bình An mới mất tài sản, thím cảm ơn con mới đúng.” Bà đặt túi trái cây lên bàn, hiền hậu. “Thím con thích loại trái cây nào, nên mua đại. Đừng chê nhé.”
“Con dám , cảm ơn thím chu đáo.”
Ngay khoảnh khắc Vương Tuệ Lan thấy của Từ Bình An, trong lòng cô bỗng trào lên một cảm giác lạ lùng, khó mà diễn tả thành lời. Ánh mắt cô dừng gương mặt phụ nữ lâu, đến mức nhận đôi mắt dần dần đỏ hoe.
Mộng Vân Thường
Mẹ Từ cảm thấy đang , bà ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt ngấn nước của Vương Tuệ Lan. Trái tim bà bỗng nhói lên một cách khó hiểu. Đôi mắt … hiểu mang đến một cảm giác vô cùng quen thuộc.
Bà khẽ nhíu mày, cất giọng nghi hoặc: “Cô gái, chúng gặp ở ?”
Vương Tuệ Lan giật , như thể thoát khỏi một cơn mơ. Cô hít sâu một , cố gắng kìm nén cảm xúc, mỉm nhẹ nhàng: “Con đoán là ạ.”
Mẹ Từ vẫn cô đầy suy tư, lẩm bẩm: “Thật kỳ lạ… nhưng thím cảm giác quen thuộc khi con nhỉ?”
Bà đến năm mươi, còn minh mẫn, chắc chắn thể là nhầm lẫn vô cớ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/725.html.]
Vương Tuệ Lan chậm rãi đáp: “Con thím Dư Hoa rằng con vài nét giống với con gái của thím, lẽ vì mà thím thấy quen.”
Mẹ Từ giật , đó cô kỹ hơn, gật đầu: “Thím thấy quen mà! Vừa con , thím mới nhận . là con vài nét giống con gái thím thật.”
Lúc , Từ Bình An cũng sang Vương Tuệ Lan, ánh mắt quan sát thật kỹ. Một lát , khẽ mỉm : “Mẹ, đúng là nét giống Như Ý, đặc biệt là ánh mắt.”
Lời của vẻ vô tư, nhưng thể lưu tâm.
Lục Phi bất giác nhớ đến suy đoán của Tần Chiêu Chiêu đây—chẳng lẽ Vương Tuệ Lan liên hệ gì với gia đình ? Anh cô luôn khao khát tìm bố ruột của , nên khi những lời , trong lòng cũng dâng lên một tia hy vọng.
“Thím ơi, hôm qua con Bình An thím vẫn còn một cô con gái thất lạc khi còn nhỏ. Hiện tại thím vẫn ngừng tìm kiếm cô đúng ?”
Mẹ Từ sững sờ Từ Bình An, sang Vương Tuệ Lan, gật đầu: “ , nhưng con hỏi chuyện ?”
Vương Tuệ Lan hít sâu một , chậm rãi : “Con thím và Bình An con trông giống cô bé năm đó… nên con mới một suy nghĩ táo bạo. Biết con chính là con gái thất lạc của thím. Khi còn nhỏ, con từng bán đến một nơi xa, miền Bắc, thành phố Đông Lăng.”
Lời cô dứt, gian như đọng . Mẹ Từ và Từ Bình An đều sững sờ, kinh ngạc cô . Đôi mắt bà Từ bắt đầu rưng rưng, bà chậm rãi tiến đến gần, bàn tay run rẩy nắm lấy tay cô.
“Cô gái… cho thím xem chân trái của con ?” Giọng bà khàn vì xúc động. “Chân trái của con gái thím từng bỏng nước sôi để một vết sẹo lớn. Vết sẹo hẳn vẫn còn…”
Vương Tuệ Lan nghẹn ngào, cổ họng như nghẹn , nước mắt rơi xuống từng giọt lớn.
Cô , nhưng vẫn cố gắng hỏi: “Ở phía cổ con… một vết bớt xanh nhỏ bằng hạt đậu ạ?”
Hai tay Từ siết chặt lấy cô, bà run lên: “ … con gái thím một vết bớt như … Con…”
Không đợi bà hết câu, Vương Tuệ Lan run rẩy vén tóc lên, để lộ vết bớt nhỏ nhàn nhạt gáy.