Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Thập Niên 80: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ - 706

Cập nhật lúc: 2025-03-08 08:14:33
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời cô vẻ lạnh lùng, nhưng khiến khác khỏi xót xa.

Lục Phi im lặng một lúc chậm rãi : "Em là em gái kết nghĩa của Lục Trầm và Tần Chiêu Chiêu, cũng là nhà của . Sau nếu gì khó khăn, cứ đến tìm ."

Nghe , Vương Tuệ Lan cảm động đến cay mũi.

Cuộc đời cô quá nhiều sóng gió, từng thực sự một gia đình đúng nghĩa. từ khi đến nhà họ Lục, cô mới cảm nhận sự quan tâm và ấm của tình . Ít nhất, cô vẫn còn may mắn.

Hai dạo quanh chợ đầu mối, Vương Tuệ Lan mới nhận Hải Thị lớn hơn và phát triển hơn Đông Lăng nhiều. Chợ ở đây rộng gấp mấy , hàng hóa vô cùng phong phú, thứ gì cũng , khiến cô đến hoa cả mắt.

Hàng hóa trong chợ đầu mối chia theo cấp bậc: bậc 1, bậc 2 và bậc 3. Bậc càng thấp, lượng hàng nhập ít, đơn giá càng cao, lợi nhuận cũng thấp. Ngược , nếu lấy hàng lượng lớn, đơn giá sẽ rẻ hơn, lợi nhuận cũng tăng theo.

với tiền ít ỏi trong tay, ngay cả hàng bậc thấp nhất cô cũng mua đủ, dẫn đến giá cao, khó kiếm lời. Các chủ sạp chẳng hứng thú với những mua lẻ như cô, thậm chí còn chẳng chuyện.

Nhận thể lấy hàng ở đây để buôn bán, lòng cô trĩu nặng hơn.

Mộng Vân Thường

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/706.html.]

"Anh Lục, về thôi."

Lục Phi chứng kiến cô gái hết đến khác nở nụ , bước từng gian hàng để hỏi giá. Dù chủ sạp tỏ vẻ khó chịu, thậm chí còn đuổi khéo, nhưng cô vẫn nản chí. Cô nhíu mày bước từ một cửa hàng, nhưng ngay đó thể mỉm bước cửa hàng kế tiếp.

Nếu là khác, chắc chỉ cần gặp vài như nản lòng mà bỏ cuộc. Vương Tuệ Lan thì khác, thái độ của hình như hề khiến cô bận tâm.

Đi hết cả khu chợ rộng lớn, Lục Phi cảm thấy chân như rã rời. Không vì thể lực kém, mà vì chợ quá đông. Vừa bộ chen chúc, dòng như thể tất cả thương nhân ở Hải Thị đều đổ về đây.

Cuối cùng, một hồi vất vả, hai cũng thoát khỏi đám đông, bên ngoài chợ, thở phào nhẹ nhõm.

Hít thở khí trong lành bên ngoài, cả hai bật nhẹ nhõm.

"Thế nào? Em cảm thấy ?" Lục Phi lên tiếng.

"Chẳng nghĩ gì cả." Vương Tuệ Lan khẽ, lắc đầu. "Mấy bán hàng coi trọng như em. Em vẫn đủ khả năng để ăn với họ. Có lẽ tìm cách khác thôi."

Loading...