Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ khi nhập ngũ, dành nhiều năm sống nơi biên cương, đối mặt với vô vàn nguy hiểm. Anh từng ít cận kề cái chết, nhưng bao giờ nghĩ đến việc rời . Anh yêu quân đội, yêu công việc của , màng danh lợi, chỉ cống hiến hết cho sự bình yên của đất nước. giờ đây, cũng gia đình, vợ con đang chờ đợi. Anh thể chỉ nghĩ cho lý tưởng của bản mà bỏ mặc những yêu thương .
Chuyển về thành phố vẫn thể tiếp tục phục vụ Tổ quốc, gần gũi vợ con, điều đó hợp lý.
Sáng hôm , đến lúc lên đường, Lục Trầm ôm hôn hai đứa con thật lâu, đó nắm tay Tần Chiêu Chiêu, luyến tiếc rời. thời gian cho phép, cuối cùng vẫn bước .
Tần Chiêu Chiêu vẫn đang trong tháng ở cữ nên thể tiễn ga. Vương Tuệ Lan và Lục Phi cùng, đợi cho đến khi cổng kiểm vé lên tàu, đó mới về.
Một tuần chung sống giúp Vương Tuệ Lan hòa nhập với gia đình, còn cảm giác xa lạ như lúc ban đầu.
Lục Phi quan sát cô, nhận thấy cô là chăm chỉ, hiền lành, hai đứa con của yêu quý. Điều khiến chút suy nghĩ...
"Anh Lục, thể đưa em đến chợ đầu mối tham quan ? Em còn quen ai ở đây, cũng ngoài nào."
Vương Tuệ Lan chợ đầu mối để tìm hiểu xem thể bắt đầu một công việc kinh doanh nhỏ nào . Đợi đến khi Tần Chiêu Chiêu hết thời gian ở cữ, cô chắc chắn cũng rời . Dù nhà họ Lục đến , đây cũng là nhà cô. Cô mãi giúp việc, mà độc lập, kiếm tiền, mua nhà và định cuộc sống ở đây.
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/705.html.]
Lục Phi cô, chút tò mò: "Em định đến đó gì?"
Vương Tuệ Lan giấu giếm: "Bây giờ nhà nước cho phép kinh doanh tự do, em đến xem mặt hàng nào phù hợp để buôn bán kiếm lời."
Lục Phi gật đầu. Anh từng Lục Trầm kể về quá khứ của cô gái —từng liều kiếm tiền trả nợ cho bố nuôi, từng ly hôn ở độ tuổi mà nhiều cô gái vẫn còn đang mơ về một mái ấm. Không ai cũng thể gánh vác những chuyện như thế. Nghĩ đến đây, khỏi thán phục cô.
"Em là chí tiến thủ, ý tưởng tệ. Anh tin em nhất định sẽ thành công."
Được khen, Vương Tuệ Lan cảm thấy vui: "Cảm ơn động viên."
Khóe môi Lục Phi nhếch lên.
Chợt nhớ đến chuyện cũ, hỏi: "Em từng nghĩ đến việc tìm bố ruột ? Nếu họ em vẫn còn sống, chắc chắn sẽ đau lòng vì mất em."
Vương Tuệ Lan lắc đầu, giọng điềm nhiên: "Nói thì dễ, nhưng em chẳng chút manh mối nào. Đất nước rộng lớn thế , tìm ? Hơn nữa, bao nhiêu năm qua , khi họ cũng quên mất em . Tìm tìm thì cũng chẳng khác gì . Dù em cũng quen với cuộc sống một ."