Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Hạo một bên cũng hiểu vì bố khuyên chị nhẫn nhịn. Hóa , tất cả chỉ vì lợi ích của .
"Chị , chị lời bố . Họ sẽ hại chị ."
Giang Tâm Liên siết chặt nắm tay. Những điều bố , cô từng nghĩ đến. Chính vì hiểu rõ nên bao năm qua cô luôn nhẫn nhịn, cố gắng duy trì cuộc hôn nhân . hôm nay, ngay mặt bao nhiêu , Lục Phi dám tay với cô ! Thể diện của cô còn nữa? Nhẫn nhịn? Không thể nhịn thêm nữa!
Tần Chiêu Chiêu mở mắt, đồng hồ mới hơn 12 giờ trưa. Cô xoay , cảm thấy thật nhẹ nhõm. Hôm nay cô quyết định về nhà thăm bố . Nhà cô cũng ở Hải Thị, xa nhà chồng lắm.
Biết cô sẽ về, chồng chuẩn sẵn một hộp quà lớn, là những thứ quý hiếm, bổ dưỡng. Tần Chiêu Chiêu ngại, nhưng Lục Trầm chỉ :
"Cứ nhận , đây là tấm lòng của chúng ."
Bà Dư Hoa cũng hiền hậu:
" đấy, con cứ nhận. Người một nhà, đừng khách sáo, thích thế ."
Thấy chồng , Tần Chiêu Chiêu đành nhận quà, trong lòng ấm áp.
Lục Quốc An gọi bảo vệ lái xe đưa hai vợ chồng cô về. Trời mùa đông lạnh buốt, gió tạt mặt như d.a.o cắt, dòng nước trong hào hộ thành đóng một lớp băng dày. Ngồi xe về nhà là lựa chọn nhất, Tần Chiêu Chiêu từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/448.html.]
Lục Trầm tự lái xe chở cô khỏi khu gia đình quân đội. Đứng cổng, hai ông bà dõi theo cho đến khi chiếc xe khuất dạng.
Lục Quốc An thở dài:
" thích con bé Chiêu Chiêu. Tính nó thẳng thắn, gì nấy, sống dễ chịu."
Dư Hoa quàng khăn kín tai, hà đôi tay lạnh cóng, chậm rãi :
"Nhớ hồi Chiêu Chiêu mới về dâu, cứ tưởng đời thế là hết . Cô con dâu cả thì suốt ngày mặt nặng mày nhẹ, bao giờ với bố chồng một câu tử tế. Nhìn chúng cứ như kẻ thù bằng.
Còn con dâu thứ… tính tình dễ chịu đấy, nhưng cứ như cái máy tiêu tiền. Một ngày mua sắm thì chịu nổi.
May mà khi theo Lục Trầm quân khu, nó đổi hẳn. Giờ thì ngoan ngoãn, hiểu chuyện hơn nhiều. là quân đội rèn thật!"
Lục Quốc An gật đầu:
" suy cho cùng, vẫn là do bản tính con bé vốn lương thiện. Trước nó nuông chiều quá, sinh một chút bướng bỉnh cũng là bình thường. quân khu, sống cùng các chị em quân nhân, nó tự nhiên đổi. Nếu bản chất , dù lính cũng chẳng đổi gì ."
Mộng Vân Thường
Dư Hoa cũng gật đầu đồng ý.