Ánh mắt họ giao .
Trong đôi mắt , như ngọn lửa đang bùng cháy, trái tim cô run rẩy.
Tần Chiêu Chiêu cắn môi, gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Lục Trầm hài lòng với điều đó.
Anh cúi thấp đầu, giọng mang theo chút cố chấp: "Chiêu Chiêu, em ."
Giọng trầm thấp như ma lực, khiến cô say mê, quên cả sự ngại ngùng.
Tần Chiêu Chiêu hít sâu một , đó chậm rãi mở miệng…
"Lục Trầm, em yêu ."
Vừa dứt lời, đôi môi lập tức phủ xuống, cho cô cơ hội né tránh.
Lần , Tần Chiêu Chiêu mới nhận , thì giữa vợ chồng cũng nhiều điều thú vị đến . Dù trong lòng ngại ngùng, nhưng cảm giác vô cùng ngọt ngào, quyến luyến.
Sau một hồi quấn quýt, cô lười biếng nhặt bộ quần áo rơi mặt đất, giọng giả vờ trách móc:
"Nhìn xem, ướt hết quần áo của em . Vừa mới xong đấy!"
Lục Trầm vẫn mặc quần áo, chậm rãi bước tới, đôi mắt tràn đầy ý .
Vừa nãy cô chẳng hề ngại ngùng, chủ động như một con mèo nhỏ hoang dã, cho nghỉ ngơi giây phút nào. Thế mà bây giờ, thấy để trần, cô đỏ mặt .
"Sao mặc quần áo?" Cô lắp bắp hỏi.
Lục Trầm bật . Anh cố ý trêu chọc, ngay mặt cô:
"Anh còn thêm nữa, đỡ cởi , phiền lắm."
Tần Chiêu Chiêu , mặt đỏ bừng, vội lùi mấy bước, chu môi:
"Lục Trầm, là trâu ? Sao thấy mệt?"
Lục Trầm bật , ghé sát tai cô thì thầm:
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/274.html.]
"Chuyện chẳng ai thấy mệt cả. Nếu em để đến sáng, cũng ngại."
Anh chỉ định đùa một chút, nhưng thấy cơ thể mềm mại của cô chỉ mặc nội y, lửa nóng trong bùng lên.
Tần Chiêu Chiêu thấy ánh mắt nguy hiểm của , lập tức cầm quần áo định chạy .
cô còn kịp xoay thì ôm chặt lòng.
Cảm nhận thở nóng bỏng của , trái tim Tần Chiêu Chiêu đập loạn nhịp. Cô ghét chuyện , chỉ là cảm thấy quá tốn sức.
lúc ngọn lửa trong hai sắp bùng cháy, thì tiếng gõ cửa vang lên.
Cả hai đều khựng , nhiệt huyết lập tức dập tắt.
Lục Trầm bực bội, mặc vội chiếc quần dài, làu bàu:
"Ai mà mắt , đến phá chuyện của ."
Tần Chiêu Chiêu đẩy :
"Anh mau ngoài lấy quần áo cho em!"
Lục Trầm mặc quần phòng ngoài lấy đồ cho vợ. Khi cô mặc xong, mới bước , gương mặt giấu nổi vẻ khó chịu.
"Ai đấy?"
Bên ngoài vang lên giọng dè dặt:
"Là , Lục doanh trưởng. là Chu Phú Quý."
Tần Chiêu Chiêu ngạc nhiên:
"Chu Phú Quý đến nhà muộn thế gì nhỉ?"
Lục Trầm đoán phần nào:
"Chắc là dẫn vợ đến xin em. Anh mở cửa."