"Ha ha ha, em xem bây giờ? Ai bảo em gọi là 'ông xã'? Anh kích động quá nên kìm ."
Cô cố tình lườm : "Vậy em sẽ chỉ gọi bằng tên thôi, gọi 'ông xã' nữa."
Mộng Vân Thường
Lục Trầm lập tức cuống lên, vội vàng nắm lấy tay cô: "Không ! Anh sai , bà xã . Anh hứa sẽ nhẹ nhàng hơn. Em vẫn gọi là 'ông xã' nhé, ?"
Nhìn dáng vẻ như đang nũng của , Tần Chiêu Chiêu nhịn mà bật : "Được , em tha cho . mà sắp muộn đấy, nếu còn chần chừ, sẽ trễ giờ mất."
Nghe , Lục Trầm lập tức thả cô , vui vẻ đáp: "Bà xã thật ! Anh rửa bát ngay đây!"
Nói xong, xắn tay áo, miệng còn ngân nga một giai điệu vui vẻ rời khỏi phòng.
Tần Chiêu Chiêu bóng dáng bận rộn của mà lòng bỗng mềm mại đến lạ. Người đàn ông , so với , thực sự đổi quá nhiều. Đến nỗi đôi lúc cô tự hỏi, đây thực sự là Lục Trầm mà cô từng quen ?
Nghĩ , cô cũng vui vẻ bước sân.
Nhìn những bộ quần áo treo dây phơi, cô giơ tay kiểm tra. Sau một đêm hong gió, chúng gần như khô, chỉ còn chút ẩm. Chắc chắn đến lúc cô , chúng sẽ khô .
Lục Trầm dọn dẹp xong, bước đến bên cô, ánh mắt đầy lưu luyến: "Bà xã, đến doanh trại . Em nhớ cẩn thận nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/239.html.]
"Em , mau ."
Lục Trầm cô một lát, mới xoay rời .
Tần Chiêu Chiêu tiễn đến cổng, thấy vài bước vẫn đầu cô. Tình cảm nồng nàn trong mắt khiến lòng cô cũng ngọt ngào thôi.
Chờ đến khi bóng dáng khuất xa, cô mới trở nhà. Sau đó, cô giặt bộ đồ ngủ , sắp xếp thứ gọn gàng nghỉ một lát.
Đến 7 giờ 20 phút, cô dậy, sân thu xếp quần áo của Thu Cúc, cẩn thận gấp gọn đặt túi xách.
Hộp đựng cơm và giấy vệ sinh của Tần Chiêu Chiêu cô để sẵn trong tủ nhỏ ở xưởng việc.
Trong túi xách vải, cô chỉ mang theo một chiếc kéo nhỏ – vật dụng duy nhất dùng để phòng .
Sau khi kiểm tra cửa nẻo, chắc chắn rằng thứ khóa kỹ, cô mới yên tâm rời khỏi nhà, sang nhà Phương Mai.
Khi Tần Chiêu Chiêu tới nơi, Phương Mai cũng sửa soạn gần xong. Nhìn thấy cô, Phương Mai rạng rỡ: "Tiểu Tần, chị sắp xong , đợi chị một chút nhé!"
Tần Chiêu Chiêu mỉm : "Không , còn sớm mà, chị cứ từ từ."
Phương Mai nhanh nhẹn khóa cửa phòng bước đến bên cạnh cô, vẻ mặt chút tinh nghịch: "Chị còn tưởng hôm nay em nữa chứ?"