Cánh cửa mở, Lục Trầm còn kịp lên tiếng, Tần Chiêu Chiêu lao lòng , ôm chặt lấy buông.
Cô siết chặt vòng tay quanh eo , như thể chỉ mới thể xua nỗi sợ hãi trải qua.
Giọng cô run run: "Lục Trầm, cuối cùng cũng về … em sợ chết!"
Bị hành động bất ngờ của cô cho bối rối, Lục Trầm khựng một chút, cúi đầu cô trong lòng , ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.
Sao cô đột nhiên ôm chặt thế ? Chẳng lẽ vì về trễ nên cô lo lắng ?
Nghĩ đến đây, khóe môi Lục Trầm khẽ cong lên, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp thành lời. Anh vòng tay ôm chặt lấy cô, giọng dịu dàng đến mức thể tan thành nước:
"Chiêu Chiêu, em ?"
Tần Chiêu Chiêu nhớ bóng đen đáng sợ , vội buông , ánh mắt đầy hoảng loạn:
"Vừa một gã đàn ông mặc đồ đen leo tường sân nhà . Em nghi đó là lão Đại Vương. Nếu về trễ một chút thôi… lẽ em còn đây chuyện với nữa."
Lục Trầm khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng vẻ nghi hoặc:
"Em gì ? Có khi nào em gặp ác mộng ?"
Tần Chiêu Chiêu lắc đầu kiên định:
Mộng Vân Thường
"Không mơ! Em tận mắt thấy ! Hắn ngay cửa phòng em, nếu đến muộn chỉ một giây thôi, lẽ trong ."
Lục Trầm trầm ngâm vài giây, đó :
"Lão Đại Vương bắt ."
Tần Chiêu Chiêu sững :
"Bị bắt ? Vậy kẻ là ai?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/198.html.]
Lục Trầm sâu mắt cô, giọng chậm rãi:
"Em chắc chắn là nhầm chứ? Đêm hôm khuya khoắt thế , ai đột nhập khu tập thể quân đội?"
Tần Chiêu Chiêu gật đầu quả quyết:
"Không thể nhầm ! Em thấy rõ!"
Cô kéo tay , dẫn đến chỗ mà kẻ lạ mặt leo tường , chỉ tay xuống mặt đất:
"Anh ! Dấu chân vẫn còn đây! Cả cành cây nữa, gãy do nhảy xuống."
Lục Trầm cúi xuống kiểm tra, quả nhiên đất còn in rõ vết giày, bùn đất vẫn còn mới.
Cô tiếp tục dẫn đến sân nhỏ giữa bếp và phòng ngủ của , chỉ bức tường thấp:
"Hắn thoát theo hướng ."
Lục Trầm cẩn thận quan sát, quả nhiên, đất cũng dấu chân tương tự.
Trong lòng dâng lên một cơn sóng ngầm. Tần Chiêu Chiêu thể nào tự dựng chuyện . Điều đó nghĩa là đúng là lẻn đây thật.
Anh siết c.h.ặ.t t.a.y cô, dẫn cô phòng, mở ngăn kéo lấy một cây nến thắp sáng lên. Giọng trầm , mang theo sự trấn an:
"Em ở trong đợi , cài chốt cửa . Anh ngoài xem thử."
Tần Chiêu Chiêu vội níu lấy tay , ánh mắt đầy lo lắng:
"Giờ các đều về, chắc chắn chạy xa ."
"Anh vẫn kiểm tra một lượt."
"Em cùng ."