Tần Chiêu Chiêu liền kể bộ chuyện Bảo Châu ép cô bé gả cho một ông chủ thầu qua một đời vợ.
Lý Lệ Hoa xong, tức đến nỗi đập mạnh đùi :
"Thảo Hoa đúng là đàn bà gì! Sao bà thể chuyện thất đức đến mức chứ?
Bảo Châu là con gái ruột của bà , còn là đứa trẻ ngoan ngoãn, kiếm tiền nuôi mà!
Vậy mà chỉ vì em trai hơn ba mươi tuổi, bà những bỏ bê gia đình mà còn nhẫn tâm ép con gái kết hôn với một đàn ông xa lạ!
Thật đáng giận! Không thể để yên chuyện ! Nhất định đưa bà tù để thể tiếp tục hại khác!"
Lục Trầm cũng nhíu mày, lạnh lùng lên tiếng:
"Bảo Châu chắc chắn tuyệt vọng lắm mới chọn cách tự sát. Mẹ cô bé xứng đáng nữa ."
Tần Chiêu Chiêu khẽ thở dài:
"Bảo Châu thất vọng với . Em cắt đứt quan hệ, dính líu đến bà nữa."
" Thảo Hoa là thế nào hiểu rõ, bà chắc chắn sẽ để yên !"
"Bà sẽ để yên."
Lý Lệ Hoa nhíu mày: "Sao con chắc chắn ?"
Mộng Vân Thường
Tần Chiêu Chiêu cong môi, đầy ẩn ý:
"Vì con điểm yếu của bà ."
Sáng sớm hôm , Tần Thành thức dậy sớm.
Ông đến cơ quan xin nghỉ một ngày, đó ghé qua phòng trọ nơi Bảo Châu và cô bé sinh sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1223.html.]
Đứng cánh cửa đóng chặt, Tần Thành ổ khóa vẫn còn nguyên như tối qua. Rõ ràng, cả đêm qua Thảo Hoa về nhà.
Không cần suy đoán cũng , bà trốn về quê.
vì thẳng đến đó khi còn nắm rõ chuyện, Tần Thành quyết định tới bệnh viện để hỏi Bảo Châu.
Cùng thời điểm đó, Tần Trung cũng mang đồ ăn sáng tới bệnh viện.
Tối qua, khi trở về nhà, Lý Lệ Hoa kể hết chuyện.
Tần Trung xong tức đến mức đập bàn, giận sôi . Ông quyết định bênh vực cháu gái. Sáng nay, ông bảo vợ xin nghỉ phép giúp để thể ở bệnh viện hỗ trợ Tần Chiêu Chiêu bảo vệ Bảo Châu.
Ông mang theo cháo trắng nấu từ nhà, ngoài còn mua thêm một xửng bánh bao nhỏ kèm hai chiếc quẩy nóng.
Tần Chiêu Chiêu cầm một chiếc bánh bao, đưa cho Bảo Châu:
"Đây là bánh bao nhân thịt cần tây, ngon lắm đấy!"
Bảo Châu tối qua chỉ ăn một bát cháo, đến đêm bụng đói cồn cào. Cô bé chiếc bánh bao trong tay, ngập ngừng hỏi nhỏ:
"Em... ăn chứ?"
"Không , chỉ cần tránh đồ cay nóng thôi. Cứ ăn , tối qua chị còn thấy bụng em réo ầm lên nữa đấy. Đói lắm ?" Tần Chiêu Chiêu nhẹ, hai chị em cùng ăn hết mười chiếc bánh bao nhỏ và hai chiếc quẩy nóng hổi.
lúc đó, Tần Thành bước , tay xách thêm một túi đậu nành và bánh bao. Thấy ăn sáng, ông đưa túi đồ cho Tần Trung: "Anh ăn , em ăn ở nhà ." thực tế, Tần Thành chẳng ăn gì, khuôn mặt ông hiện rõ vẻ mệt mỏi, như thể thức trắng đêm. Tần Trung em trai, khỏi lo lắng hỏi: "Đêm qua chú gặp Thảo Hoa xảy chuyện gì ?"
Tần Thành lắc đầu, giọng đầy bực bội: "Em chẳng thấy bà , nhà cửa khóa chặt. Sáng nay em qua cũng , chắc hẳn cả đêm về. Chắc chắn bà trốn về nhà bố , chuyện mới sợ đến mức chạy trốn."
Lúc , một bệnh nhân khác đưa phòng, khí trở nên im lặng. Tần Trung Tần Chiêu Chiêu kế hoạch, liền kéo Tần Thành ngoài để kể rõ nguyên nhân khiến Bảo Châu tự sát. Nghe xong, Tần Thành giận dữ, mắt đỏ ngầu, định lập tức tìm Thảo Hoa để tính sổ. Tần Trung vội giữ chặt ông : "Chú bình tĩnh một chút! Chú ầm lên thế chẳng giải quyết gì, còn tự đẩy thế khó. Đừng quên đó là địa bàn của , khi kịp gì đánh một trận ."
Tần Thành , dù vẫn đầy căm phẫn nhưng cũng dịu xuống phần nào: "Lẽ nào cứ để chuyện trôi qua như thế?"
Tần Trung mỉm , giọng đầy tự tin: "Ai sẽ bỏ qua? Thảo Hoa lấy 3000 đồng của ông chủ thầu để trả nợ cho em trai . Bà trốn mãi , còn Bảo Châu kết hôn mà. Một khi Bảo Châu , bà tự động tìm tới thôi. Chỉ cần phụ nữ , chuyện sẽ dễ xử lý hơn nhiều."