Trong con hẻm nhỏ chỉ còn vài ánh đèn vàng hắt từ những căn phòng trọ lụp xụp, Tần Thành bước nhanh về phía , đôi mắt tối sầm khi thấy căn phòng trọ của Thảo Hoa.
Cửa khóa bên ngoài.
Thảo Hoa ở nhà. như Tần Thành nghĩ, bà đang che giấu điều gì đó. Nếu ở đây, lẽ bà về quê.
quê của Thảo Hoa cách đây xa. Giờ trời tối, phương tiện thì chẳng thể nào về .
Không còn cách nào khác, Tần Thành đành .
Tại bệnh viện, Tần Chiêu Chiêu bên giường bệnh của Bảo Châu.
"Chị Chiêu Chiêu, cảm ơn chị ở với em."
Giọng Bảo Châu yếu ớt, ánh mắt dịu dàng Tần Chiêu Chiêu.
"Ngốc quá, khách sáo với chị gì? Chị là chị của em, ở với em là chuyện hiển nhiên." Vừa , Tần Chiêu Chiêu vén lọn tóc lòa xòa má Bảo Châu tai.
Có Tần Chiêu Chiêu ở bên, lòng Bảo Châu yên hơn hẳn.
Tuy chỉ hơn cô bé bốn, năm tuổi, nhưng Tần Chiêu Chiêu mang đến cảm giác chở che dịu dàng, tựa như tình thương của một .
"Chị Chiêu Chiêu thật ..."
Nhìn gương mặt tiều tụy của Bảo Châu, Tần Chiêu Chiêu khẽ siết tay cô bé, giọng cũng trở nên dịu dàng hơn:
"Em cũng . Em là một cô gái mạnh mẽ và tuyệt vời. Tin chị , cuộc sống của em nhất định sẽ khác. em hứa với chị, dù chuyện gì xảy , cũng từ bỏ mạng sống của , ?"
Mộng Vân Thường
Ánh mắt Bảo Châu khẽ d.a.o động, dời lên trần nhà.
Ánh đèn huỳnh quang chói lóa khiến cô bé nhíu mày.
Tâm trí cô trôi dạt về miền ký ức xa xăm.
"Cuộc sống của em... còn thể ?"
Có một như thế, cuộc đời cô bé bao giờ ánh sáng.
Những khúc mắc vẫn còn đó. Nếu tháo gỡ , lẽ cô sẽ nghĩ quẩn một lúc nào đó.
Tần Chiêu Chiêu điều xảy . Cô nhẹ giọng hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1220.html.]
"Bảo Châu, thể cho chị tại em chọn cách ? Đã xảy chuyện gì khiến em tuyệt vọng đến mức chết?"
Bảo Châu im lặng, ánh mắt vẫn trống rỗng lên trần nhà.
Tần Chiêu Chiêu giục giã, chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Căn phòng yên tĩnh đến mức thể thấy cả tiếng hít thở khe khẽ.
Một lúc lâu , Bảo Châu rời mắt khỏi trần nhà, chậm rãi thẳng Tần Chiêu Chiêu.
"Chị Chiêu Chiêu... ngoài c.h.ế.t , em còn cách nào để thoát khỏi ?"
Giọng chất chứa nỗi đau thể nào diễn tả.
Bảo Châu là một đứa con hiếu thảo.
Cô rõ ở bên chỉ để bóc lột, nhưng vẫn chấp nhận sống chung.
Mỗi khi nhận lương, nếu đưa tiền, bà sẽ đến tận chỗ để lấy.
Thực , cô thể từ chối. nào cũng , cuối cùng cô vẫn đưa.
Điều đó chứng tỏ, dù đối xử tệ bạc, cô bé vẫn còn yêu thương .
Vậy mà giờ đây, cô những lời như .
Tần Chiêu Chiêu thể hình dung, phụ nữ tổn thương Bảo Châu đến nhường nào.
"Bảo Châu, chị em trải qua chuyện kinh khủng. Nếu , em sẽ thế ."
Cô nắm lấy bàn tay gầy guộc của Bảo Châu, giọng nhẹ nhàng an ủi.
"Em thể kể cho chị ? Đã xảy chuyện gì?"
Nước mắt Bảo Châu lặng lẽ lăn dài. Cô bé chua xót, nhưng nụ còn đau đớn hơn cả tiếng .
"Mẹ gả em ..."
Tần Chiêu Chiêu khựng .
"Ý em là ?"
"Ba ngày , tìm đến em, rằng bà sắp xếp xong hết . Bà em lấy chồng."