Mặt Thảo Hoa trắng bệch. Bà bao giờ thấy tủi nhục như lúc .
Bố chồng đó nhúc nhích, lạnh lùng bà vạch trần.
Ngoài cửa, hàng xóm tụ tập đông nghịt, tất cả đều là quen bao năm.
Những ánh mắt dò xét, những nụ chế giễu như từng nhát d.a.o đ.â.m lòng tự trọng của bà .
Ngay cả con gái ruột cũng bà bằng ánh mắt lạnh nhạt.
Bà cúi đầu Tần Thành, mà ông vẫn chịu buông tha.
Tức giận bùng lên, Thảo Hoa nghiến răng quát:
Mộng Vân Thường
"Tần Thành, ông đừng điều! Ông nghĩ rời khỏi ông thì sống nổi ?
nể tình vợ chồng nhiều năm mới nhẫn nhịn, đừng tưởng sợ ông!
Ông ly hôn? Được thôi! Chúng ngay bây giờ!
Con cần, để hết cho ông! đổi , ông đưa một nghìn đồng trong sổ tiết kiệm!
Chỉ cần như , lập tức ký đơn ly hôn!"
Tần Thành bà chằm chằm, lạnh.
"Bộ mặt thật của bà lộ đấy.
Bà hề quan tâm đến con cái.
Không ly hôn cũng vì luyến tiếc gia đình , mà là vì nỡ rời xa tiền !"
Ông hít một sâu, giọng trầm xuống:
"Tần Thành đúng là mù bao nhiêu năm, coi bà như bảo bối.
cho bà , tiền? Đừng mơ!
thà đem quyên góp hết cũng để bà một xu!"
Thảo Hoa gào lên:
"Dựa ? Một nửa trong đó là của ! Anh đưa, sẽ kiện!"
Tần Thành nhếch môi, ánh mắt đầy khinh miệt.
"Một nửa của bà đưa cho em trai . Bà lên tòa cũng chẳng lấy tiền .
Đừng quên, trong đó còn cả tiền lương hưu của bố !
Chẳng bà vẫn còn nhà đẻ ? Bà tận tụy vì họ nhiều năm như , về đó cũng đến nỗi c.h.ế.t đói !
Hay là… bà sợ tiền trong tay, em trai bà sẽ cho bà bước cửa?"
Mặt Thảo Hoa lúc trắng lúc đỏ. Bà phản bác, nhưng thể.
" cho ông , nhà đẻ lắm. Em trai mới xây nhà, còn chừa riêng một phòng để thể về ở bất cứ lúc nào. Em dâu múc cơm cho , còn bưng tận tay! Đừng tưởng rời khỏi cái nhà là sống nổi!"
Thảo Hoa khoanh tay đó, mặt đầy thách thức. Tần Thành bà , chẳng còn phí lời thêm.
"Tốt như thì yên tâm . Đừng nhiều nữa. Nể tình vợ chồng một thời, cho bà 200 đồng, cầm tiền ly hôn với ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1198.html.]
"200?" Thảo Hoa lập tức trợn mắt. "Ít quá, 500!"
"Chỉ 200, hơn."
"Không thì cũng hết! Chỉ cần ly hôn, ông đừng hòng đuổi khỏi nhà!"
Nói , bà dứt khoát lưng phòng, đóng sầm cửa .
Tần Thành thở dài, ngoài dự đoán của ông . Ông sang với trai :
"Anh cả, đưa bố về . Đợi em xử lý xong, em sẽ gửi tiền cho bố."
Tần Trung em trai, trầm giọng đáp:
"Không vội. Chú với vợ cứ từ từ suy nghĩ. Nếu còn thể tiếp tục thì tiếp tục, thể thì cũng đừng miễn cưỡng. Bọn về đây."
Trước khi , Tần Chiêu Chiêu vỗ vai Bảo Châu, giọng dịu dàng:
"Bảo Châu, chuyện gì thì cứ đến tìm chị. Hoặc tìm ông bà nội, bố chị. Chúng là một nhà, nhất định sẽ giúp đỡ em."
Bảo Châu gật đầu, mắt hoe đỏ:
"Chị Chiêu Chiêu, em ."
Sau đó, cả nhóm rời .
Trên đường về, sắc mặt ông nội Tần nặng nề.
"Bố, Tần Thành sẽ xử lý thôi. Bố đừng lo."
Ông nội Tần chỉ lắc đầu, giọng mang theo vẻ bất lực:
"Từ nhỏ đến lớn, nó từng bố yên tâm ngày nào."
Không ai thêm câu nào nữa.
Lúc , ở nhà, Lý Lệ Hoa và bà cụ Tần chờ hơn một tiếng đồng hồ vẫn thấy về.
Bà cụ Tần cau mày, chép miệng:
"Không chừng Thảo Hoa mẩy . Mẹ tính nó, chửi bẩn lắm. Không bên đó đánh nữa."
Lý Lệ Hoa cũng lo lắng, bật dậy:
"Biết thế con theo ! Nếu thím dám mở miệng chửi, con sẽ tát thẳng mặt. Hay bây giờ con với sang xem ?"
"Mẹ cũng nghĩ thế. Đi ngay thôi!"
Bà cụ Tần dứt khoát dậy. Hai con khóa cửa, vội vã cổng nhà máy.
Còn kịp gọi xe thì một chiếc xe ba bánh dừng mặt.
Tần Trung vén rèm che, nhảy xuống xe, rụt cổ vì lạnh. Dù mái bạt quân đội che chắn, nhưng cái gió cắt da cắt thịt thế vẫn khiến chân ông tê cóng.
Bà cụ Tần thấy con trai cả về thì vội vàng hỏi:
"Mấy đứa lâu ? Không nhà thằng hai khó chứ?"
Tần Trung đỡ ông nội Tần xuống xe, bình tĩnh :
"Không xung đột gì với bọn con. Tần Thành và thím cãi ."