Bà luôn sống tằn tiện, lớn chịu khổ cũng , miễn là để dành tiền cho con cái đỡ vất vả.
Ông cụ cũng từng nghĩ, phụ nữ tiết kiệm như , chắc chắn là đang gom góp cho Tiểu Bảo một ít tài sản .
Thế nên bao nhiêu năm nay, dù hài lòng với Thảo Hoa, ông cũng từng đòi tiền lương hưu.
Không ngờ… tiền đó bà đem về nhà đẻ hết!
"Vì để bên ngoại bà sung sướng, bà để cả nhà ăn cám, ăn rau?
Không chỉ lừa , bà còn lừa cả nhà chồng! Bà thậm chí còn định đem cả Tiểu Bảo cho bên đó, để nó thừa kế tài sản nhà ngoại!
Cuối cùng, bà biến hết của cải nhà họ Tần thành của em trai bà, đúng ?"
" !" Thảo Hoa hoảng hốt phủ nhận.
Ông nội Tần lạnh, ánh mắt tràn đầy khinh miệt.
"Người đàn bà , từ trong ngoài đều thối nát.
Ngay từ ngày bước chân nhà họ Tần, cô tính toán nắm thóp cả nhà chúng .
Thủ đoạn của cô đúng là cao tay! Phải đến tận hôm nay mới rõ bộ mặt thật của cô!"
Ông cụ sang Tần Thành, giọng nặng nề:
"Lúc đầu bố phản đối chuyện ly hôn, vì nghĩ còn con cái, nếu thể ở bên thì cố gắng mà ở với .
Bố cũng từng cho rằng, dù thế nào nữa, con dâu cũng thể đối xử tệ với chính con ruột của …"
“Bây giờ con mới rõ, trong lòng nó chẳng hề chồng con, càng coi đây là gia đình của .”
“Người tâm cơ thâm sâu, thủ đoạn hơn .”
“Con đối thủ của nó , nếu tiếp tục sống chung, con và hai đứa trẻ sớm muộn gì cũng nó bòn rút đến còn gì. Thậm chí ngày còn ôm nợ nó.”
“Ly hôn lẽ là lựa chọn đúng đắn.”
Mộng Vân Thường
Nghe đến đây, Thảo Hoa lập tức phản bác:
“Bố! Bố là bậc trưởng bối, đáng lẽ khuyên răn con cái cho đạo, xúi giục chồng con bỏ vợ? Đây là điều một già nên ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1196.html.]
Ông nội Tần chẳng buồn bà , giọng thản nhiên, chẳng chút d.a.o động.
“ xúi giục gì cả, chỉ suy nghĩ của . Người quyết định cuối cùng là Tần Thành.”
Thực , Tần Thành ban đầu cũng thực sự ly hôn. Ông chỉ quá tức giận khi phát hiện bao năm tằn tiện mà chẳng để dư bao nhiêu, còn tiền bạc chảy . Ông chỉ dùng chuyện ly hôn ép vợ sự thật.
bây giờ, ông hết. Biết rằng vợ đầu ấp tay gối suốt mười bảy năm lừa dối cả một quãng đời dài. Biết rằng bà chỉ đến bên ngoại, tính toán cả con cái của chính .
Quan trọng hơn hết, Tần Thành nhận rằng… lẽ trong mắt bà , ông từng là chồng.
Cảm giác phản bội , ông thể chấp nhận nổi.
Thảo Hoa chồng, giọng mang theo chút cầu xin:
“Chúng sống với mười bảy năm , vẫn luôn . sai, lẽ khi , nên với ông một tiếng. … cố ý giấu giếm .”
Tần Thành chút d.a.o động.
“Bà đổi nữa .”
“Không! ly hôn! Đây là nhà của ! rời xa ông và các con!”
“Đừng diễn nữa, bà khiến phát tởm.”
Giọng ông lạnh băng, đầy thất vọng và chán ghét.
Lần , ông thực sự ly hôn.
Nỗi sợ hãi như sóng lớn dâng trào trong lòng Thảo Hoa. Bà bao giờ cảm thấy bất lực như .
Chỉ còn một tia hy vọng, bà vội vàng sang con gái.
“Bảo Châu, con mau khuyên bố ! Bố con luôn lời con mà!”
Bảo Châu bên cạnh Tần Chiêu Chiêu, vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ.
Bây giờ, cô bé hiểu tất cả. Hóa cho cô tiếp tục học, vì gia đình khó khăn, mà vì bà tiết kiệm tiền lo cho con của dì ruột.
Từng chút, từng chút bất công trong quá khứ ùa về, như những nhát d.a.o cứa lòng.
Cô bé hiểu rõ—trong mắt , cô bao giờ vị trí.