Bà cụ Tần chua chát, tiếp tục:
"Bấy lâu nay, hai vợ chồng cô nhận bao nhiêu lợi ích từ thằng cả?
Nó từng oán trách gì ?
Tiền lương hưu của ông nhà , vợ chồng cô cứ cầm lấy tiêu xài. Nhà thằng cả hỏi han gì ?
Bây giờ chỉ vì một chiếc vòng tay, mà hai đòi chia cho công bằng.
Cô tư cách gì mà mở miệng đòi hỏi chứ?"
Bà cụ gằn giọng, chốt :
" đồng ý với cô một điều—vòng tay tặng thì lấy , cũng chẳng chuyện chia đều!"
Lời như tiếng sét đánh thẳng tai vợ chồng Tần Thành.
bà cụ vẫn đánh giá thấp mức độ vô liêm sỉ của bọn họ.
Thím hai hề nao núng, trái còn lạnh, chậm rãi :
"Đây là hai chuyện khác .
Số tiền đây, gia đình chồng tự nguyện cho, ai ép cả.
Tiền đó là để báo hiếu bố chứ cho vợ chồng con.
Còn tiền lương hưu của , là vì hai sống cùng chúng con, nên đưa cho chúng con là chuyện đương nhiên.
Con sinh cháu trai cho gia đình , nối dõi tông đường cho nhà họ Tần.
Hai đưa tiền là vì cháu trai và con trai ruột của , liên quan gì đến con.
Còn chuyện vòng tay khác, đừng đánh đồng hai chuyện với ."
Bản lĩnh lớn nhất của thím hai chính là đổi trắng đen, c.h.ế.t thành sống.
Bất kể của , bà luôn cách lật ngược tình thế.
Bà cụ Tần thẳng mặt con dâu, ánh mắt lạnh lẽo. Một lúc , bà chỉ thở dài, lắc đầu, buông một câu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1170.html.]
"Cô quá vô lý, chuyện với cô nữa."
Bà cụ Tần con trai, mà bà dốc hết tâm sức nuôi nấng suốt mấy chục năm. giờ đây, ông đó, im lặng lên tiếng, để mặc vợ giở đủ trò với bố .
Ánh mắt thất vọng của bà khiến Tần Thành chột . Ông dám đối diện với .
Bà cụ lạnh lùng :
" rõ với vợ , thẳng với . Hai đừng nghĩ đến chuyện cái vòng tay nữa.
Muốn chúng khỏi nhà thì trả tiền lương hưu. và bố sẽ tự thuê nhà sống, phiền đến hai nữa.
Mộng Vân Thường
Anh lời vợ, cắt đứt quan hệ với chúng , đổi họ cho con trai cũng chẳng .
Từ nay về , chuyện của hai , chúng quan tâm nữa!"
Tần Thành cắn chặt răng, trong lòng ông bao giờ chuyện đến bước . vợ cảnh cáo rằng, ông nhất định theo bà .
Bà đảm bảo, cuối cùng ông bà cụ cũng sẽ cúi đầu, thỏa hiệp mà trả hết những gì thuộc về vợ chồng họ.
Tần Thành sợ vợ, nhưng ông sợ những màn loạn của bà . Cuối cùng, cúi đầu xin vẫn là ông mà thôi.
bây giờ, chuyện thể cứu vãn nữa.
Lời của khiến Tần Thành nghẹn lời. Ông đương nhiên sự thất vọng trong giọng của bà. Nếu hôm nay thực sự cắt đứt quan hệ với bố , thì ông cũng chẳng cần nữa.
Ông thể trốn lưng vợ nữa.
"Mẹ, bố đừng kích động..."
Ông cẩn thận lựa lời:
"Tính cách của Thảo Hoa, bố cũng mà. Cô nhất thiết cái vòng tay đó, chỉ là trong lòng phục. Cô cảm thấy bố thiên vị nên mới để bụng như .
Mẹ cũng đừng cố chấp với những lời tức giận nhất thời của cô , con khó xử.
Dù chúng con gì nữa, cũng thể cắt đứt quan hệ với bố .
Mẹ thế chẳng khác nào ép con đường cùng mặt . Sau bảo con sống đây?
Con Thảo Hoa xin bố . Bố xem như cô tính thẳng thắn, gì nấy, chứ ý . Xin hãy bỏ qua cho cô ..."