Lục Trầm bất đắc dĩ, đồng hồ thấy chỉ mới 8 giờ 5 phút, tự nhủ sẽ để cô ngủ thêm 15 phút nữa.
Dẫu … cũng nỡ đánh thức cô lúc .
Vậy là cứ thế ôm vợ, chìm sự ấm áp dịu dàng , định bụng đến 8 giờ 20 sẽ gọi cô dậy.
ai ngờ, khi mở mắt nữa…
Kim đồng hồ chỉ 9 giờ!
Lục Trầm lập tức tỉnh táo, tự vỗ trán một cái:
"Hỏng ! Sao ngủ quên thế ?"
Tần Chiêu Chiêu vẫn ôm eo ngủ say sưa, vô cùng an tĩnh. thời gian muộn, thể để cô ngủ tiếp.
Anh khẽ vỗ nhẹ má cô, giọng trêu chọc:
"Cô lợn nhỏ lười biếng, dậy thôi. Đã 9 giờ , nếu dậy, chúng sẽ đến nhà Lục Dao muộn mất!"
Nghe đến từ "9 giờ", Tần Chiêu Chiêu lập tức bừng tỉnh.
Cô bật dậy, chằm chằm đồng hồ bàn sang :
"Anh cũng mới dậy ?"
"Anh dậy lúc 8 giờ. Ban nãy gọi em, nhưng em bảo ngủ thêm. Thấy em mệt quá, nghĩ để em ngủ thêm 15 phút. Ai ngờ…" Anh khổ, "Anh cũng ngủ quên luôn."
Tần Chiêu Chiêu thì cắn môi, đưa tay đ.ấ.m nhẹ vai nũng:
"Đều tại ! Tối qua hành hạ em cả buổi. Giờ thì trễ đấy, mau dậy thu dọn kẻo kịp nữa!"
Lục Trầm chút ngượng ngùng, nhưng vẫn mặt dày ôm lấy cô, nhỏ giọng :
"Ai bảo vợ đáng yêu thế chứ."
Tần Chiêu Chiêu lườm một cái, nhưng ánh mắt đầy vẻ hạnh phúc.
"Thôi nào! Vừa kêu đủ thời gian, giờ còn chịu dậy ?"
Lục Trầm buông cô , xuống giường mặc quần áo.
Tần Chiêu Chiêu cũng nhanh chóng với lấy bộ đồ giường, mặc lầm bầm:
"Ngủ muộn thế … tại đấy, mất mặt quá !"
Lục Trầm bật :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1089.html.]
"Có gì mà mất mặt. Xa cách lâu ngày nên tình cảm đậm sâu, ai cũng hiểu mà. Không thì tối qua đưa các con sang phòng bà ngủ? Không để tạo gian riêng cho chúng ?"
Anh nháy mắt:
"Em đừng suy nghĩ nhiều, cứ thoải mái ngoài. Coi như chẳng chuyện gì xảy là ."
Tần Chiêu Chiêu hừ một tiếng:
"Chỉ giỏi ngụy biện!"
trong lòng cô cũng thầm đồng tình với .
Hai chỉnh trang xong xuôi, cùng bước khỏi phòng.
Ngoài phòng khách, cả nhà thức dậy hết, kể cả An An và An Ninh.
Hai bé con chồng cô cho uống sữa từ 7 giờ sáng.
Tần Chiêu Chiêu còn kịp mở miệng, Á Á chạy đến, đôi mắt long lanh, ngây thơ hỏi:
"Thím ơi, chú thím dậy muộn thế? Tụi con ăn sáng xong hết đó!"
Cô bé nghiêng đầu:
"Lúc nãy con định gọi thím, nhưng cho. Mẹ bảo chú thím mệt, cần ngủ thêm."
Tần Chiêu Chiêu vốn cảm thấy ngại vì dậy trễ, giờ cô bé toẹt , mặt khỏi đỏ bừng.
Vương Tuệ Lan thấy thế lập tức giải vây:
"Á Á, đây nào."
Cô sang hai vợ chồng, :
"Chị Chiêu Chiêu, Lục Trầm, thím Lý để phần bữa sáng cho hai đấy. Mau qua ăn . Ăn xong cả nhà cùng đến thăm Lục Dao."
Tần Chiêu Chiêu ngạc nhiên:
"Mọi cũng ?"
Dư Hoa ôm bé An Ninh, gật đầu :
"Ở nhà chẳng gì , cùng cho vui."
Mộng Vân Thường
Lục Trầm nhíu mày:
"Không bảo mùng 3, mùng 4 mới ?"