' mà…'
'Không nhưng nhị gì cả.' Lục Quốc An ngắt lời, giọng điềm đạm nhưng kiên quyết. 'Đây là tấm lòng của bố , con nhận cho bố vui lòng.'
Tần Chiêu Chiêu xong, nếu tiếp tục từ chối sẽ khiến ông bà buồn lòng. Cô gật đầu, nhẹ giọng :
"Vâng ạ, con mặt bố nhận tấm lòng của hai . Con sẽ mang hai chai rượu biếu họ."
Lục Quốc An hài lòng, mỉm vẫy tay. "Thế mới chứ. Lúc bố con uống, nhớ bảo ông thử xem mùi vị thế nào về kể cho bố nhé."
Tần Chiêu Chiêu vui vẻ đáp: "Vâng ạ."
Dư Hoa cẩn thận đặt hai chai Ngũ Lương Dịch trở chỗ quà.
"Hôm nay về nhà bố Chiêu Chiêu, mang mấy thứ phòng . Để ngoài , Á Á với Thanh Thanh mà thấy đồ ngon là sẽ lấy mất. Trẻ con thấy cái gì bắt mắt thì chạm cũng là chuyện thường thôi."
Bà sang Lục Trầm, nhắc: "Con mang quà phòng luôn nhé, tiện thể xem hai đứa nhỏ dậy ."
Lục Trầm dậy: "Vâng."
Anh xách đống quà chuẩn sẵn, về phía phòng ngủ.
Cửa mở, tiếng ê a lạ lùng liền vang lên:
"Ưm..."
"Ồ..."
Những âm thanh đơn điệu, ngắn ngủn vang lên xen kẽ. Không ai thể hiểu nổi, nhưng Lục Trầm chắc hai nhóc nhà đang chuyện với bằng ngôn ngữ riêng của trẻ con.
Cảm thấy thú vị, đặt quà góc tường tiến gần, nụ lộ hàm răng trắng đều.
Hai đứa trẻ đang quơ tay múa chân thì trông thấy bố, lập tức toe toét, vui mừng đến mức chân nhỏ đạp loạn xạ, tay ngừng với lên như bế.
Nhìn hai nhóc bụ bẫm đáng yêu như hai tiểu đồng, trái tim Lục Trầm tràn đầy niềm hạnh phúc.
Anh thực sự là đàn ông may mắn nhất. Có một vợ nhất, nhất, thông minh nhất ở Hải Thị, còn một cặp song sinh đủ nếp đủ tẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1084.html.]
Ai đời thể hạnh phúc hơn ?
Ánh mắt Lục Trầm tràn đầy dịu dàng.
Anh cúi xuống, ôm hai đứa trẻ lòng.
Hai nhóc khanh khách đầy thích thú.
Lục Trầm bế con bước khỏi phòng.
lúc , Dư Hoa cũng từ phòng cất quà bước . Thấy hai đứa cháu tỉnh, ánh mắt bà sáng lên, giọng cũng dịu dàng hơn:
"An An, An Ninh, dậy ? Nào, đây với bà nội nào. Để bà bế hai đứa ?"
Mộng Vân Thường
An Ninh chớp mắt, bố một cái sang bà nội.
Cuối cùng, bé giơ hai tay mũm mĩm về phía bà.
Dư Hoa vui vẻ ôm lấy An Ninh, dỗ dành.
Trong khi đó, An An níu chặt cổ Lục Trầm, khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát bố đầy thiết.
Dư Hoa : "Con gái đúng là áo bông nhỏ của bố, câu chẳng sai chút nào. Vừa về đến nhà dính lấy con kìa."
Lục Trầm thích thú, nhẹ nhàng áp má làn da mềm mại như thạch của con gái, cảm thấy hạnh phúc ngập tràn. Anh kiềm , cúi xuống hôn lên trán cô bé một cái.
An An giòn tan, tiếng lanh lảnh vang vọng khắp phòng.
Lục Trầm thấy quyết định về của bao giờ đúng đắn đến thế. Có thể gần gũi bên vợ con, các con lớn lên từng ngày... dù đánh đổi điều gì, cũng thấy xứng đáng.
Hai bố con phòng khách.
Sự xuất hiện của hai đứa trẻ khiến bầu khí trong nhà càng thêm ấm áp, rộn ràng.
Tần Chiêu Chiêu đặc biệt yêu thích cảm giác quây quần gia đình như thế .
Vợ chồng Lục Phi cùng các con rời khu quân đội, bắt xe buýt thành phố.