Ngay cả họ—những lính huấn luyện bài bản—nếu vũ khí, gặp tình huống như cũng chắc giữ sự bình tĩnh và quyết đoán như cô.
Lý Đại Hải bước lên, đôi mắt đầy sự ơn. Hắn đặt một tay lên vai Tần Chiêu Chiêu, giọng nghẹn ngào: "Tiểu Tần, cảm ơn cô chăm sóc vợ con suốt chặng đường. Nếu cô, bây giờ họ ..."
Tần Chiêu Chiêu thì vội vàng xua tay, chút ngại ngùng: "Liên trưởng Lý, quá . Chúng cùng núi, thể để ? Nếu là , chắc chắn cũng sẽ như , đúng ? Sau đừng những lời như nữa."
Trương Mỹ Phượng nắm lấy tay Tần Chiêu Chiêu, mắt đỏ hoe: "Chị sẽ nữa, nhưng ân tình cứu mạng , vợ chồng chị sẽ ghi nhớ suốt đời."
Tần Chiêu Chiêu nhẹ, giọng nghiêm túc nhưng đầy chân thành: "Chúng là một nhà, cần khách sáo như thế. Chuyện nhắc nữa nhé, nếu nhắc , em sẽ giận đấy!"
Trương Mỹ Phượng bật , dù trong lòng vẫn còn xúc động, nhưng vẫn gật đầu đồng ý: "Không nhắc, nhắc nữa. Sau nhắc đến nữa."
Lục Trầm lặng lẽ bên cạnh, cô.
Không hiểu , ngay cả lúc cô nghiêm túc chuyện, trong mắt cô vẫn thật quyến rũ.
Anh bao giờ nghĩ sẽ ngày bản thu hút bởi chính vợ của .
Trong lúc họ chuyện, hai tên tội phạm vẫn trói chặt, rên rỉ mặt đất. Tên trúng đạn băng bó sơ qua, nhưng vết thương vẫn chảy máu.
Lục Trầm quét mắt quanh, dứt khoát lệnh: "Tống Tiểu Quân, ở đây giám sát thôn Thiên Đường và ông thần y . Nếu gì bất thường, ưu tiên bảo đảm an cho chính . Đợi chúng với thêm hành động. Dùng cách liên lạc cũ."
Tống Tiểu Quân nghiêm, đáp gọn: "Rõ!"
Hai tên tội phạm áp giải , theo là hai chiến sĩ cầm súng. Tên thương chống gậy, bước khập khiễng, miệng vẫn ngừng rên rỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/108.html.]
Lý Đại Hải bế Tiểu Bảo, ngay phía . Trương Mỹ Phượng thì gần như kiệt sức, mỗi bước chân đều nặng nề.
Tần Chiêu Chiêu thì khỏi .
Vốn dĩ thể lực cô , từng trải qua cảnh gian khổ thế . Một chân cô còn thương trong lúc chạy trốn, mỗi bước đều đau đớn.
Mộng Vân Thường
Lục Trầm cô, rằng, đột nhiên bước tới, cúi bế bổng cô lên.
Tần Chiêu Chiêu giật , kịp phản ứng thì ôm chặt trong tay.
Cô đỏ bừng mặt, giãy giụa: "Anh gì ? Bỏ xuống!"
Lục Trầm thèm trả lời, chỉ lạnh nhạt : "Cô nổi nữa ?"
Tần Chiêu Chiêu cứng họng.
Đi nổi ? Đương nhiên là .
cô bế như thế , cảm giác quá mức mật, khiến tim cô đập loạn xạ.
"Không cần , thể tự ." Cô cắn môi, cố gắng chống cự.
Lục Trầm khẽ hừ một tiếng, để tâm đến lời cô, chỉ siết c.h.ặ.t t.a.y hơn, bế cô thẳng về phía .
Giọng trầm thấp, mang theo chút bực bội: "Ngoan ngoãn một chút, đừng mất thời gian."
Tần Chiêu Chiêu cảm nhận ấm từ , nhịp tim cô bất giác rối loạn.