Vương Tuệ Lan ôm chặt lấy Thanh Thanh, cảm giác hạnh phúc như một dòng nước ấm lan tỏa khắp cơ thể.
"Đêm qua con ngủ ngon, ngủ thêm một chút ?"
Thanh Thanh dụi dụi đầu vai cô, giọng ngái ngủ: "Vâng."
Vương Tuệ Lan vỗ nhẹ lưng cô nhóc, chẳng bao lâu , cả hai cùng chìm giấc ngủ.
Khi Vương Tuệ Lan tỉnh dậy, ánh nắng tràn phòng.
Mộng Vân Thường
Thanh Thanh còn ngủ nữa. Cô nhóc dậy từ bao giờ, lặng lẽ cô với nụ tươi tắn.
Cô vươn tay xoa nhẹ má con bé: "Bé con, con dậy từ lúc nào thế?"
Thanh Thanh hồn nhiên đáp: "Con dậy lâu ."
"Vậy gọi ?"
Cô nhóc chớp mắt, ngọt ngào : "Con sợ mệt, để ngủ thêm."
Một câu đơn giản khiến tim Vương Tuệ Lan mềm nhũn.
Cô hôn lên trán cô nhóc, : "Con của ngoan quá! Con ăn sáng đúng ? Có đói ? Ở yên đây, đồ ăn cho con."
"Mẹ, con ngủ nữa. Con xem em trai với em gái."
"Được , để mặc đồ cho con."
Sau khi mặc quần áo xong, Vương Tuệ Lan nắm tay Thanh Thanh ngoài.
Hôm nay thời tiết , bầu trời trong xanh, nắng vàng rực rỡ, giống như tâm trạng của cô lúc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1016.html.]
Tần Chiêu Chiêu thức dậy từ lâu, lúc đang giặt ga giường trong phòng tắm.
Trước khi cho bú, hai bé sinh đôi tè giường. Cô dùng tã vì nghĩ rằng chúng sẽ tè nữa, ai ngờ sai lầm. Không chỉ giường ướt, mà cả quần áo cô mặc cũng tránh khỏi.
Cô tháo ga giường, mang bộ chăn và đệm sân phơi.
May mà hôm nay trời , gió lạnh.
Sau đó, cô đồ sạch cho hai đứa nhỏ, lót tã đặt chúng trong cũi.
Vương Tuệ Lan bước ngoài, thấy tiếng nước chảy ào ào từ phòng tắm.
Cô liếc qua, thấy Tần Chiêu Chiêu đang cạnh máy giặt, bên cạnh là chậu quần áo cùng ga giường giặt sạch, chuẩn đem phơi.
"Chiêu Chiêu, hôm nay chị dọn dẹp nhà ?"
Tần Chiêu Chiêu đầu , khổ: "Đừng nhắc nữa. An An với An Ninh ngủ giường chị, chịu lót tã, thế là ướt hết cả giường. Không còn cách nào khác, đành giặt thôi."
Vương Tuệ Lan bật : "Ha ha, trẻ con mà, lúc nào cũng thể tè dầm. Nhất định dùng tã chứ."
"Chị chủ quan quá, cứ tưởng hai đứa lớn , ai ngờ..."
Tần Chiêu Chiêu định tiếp tục công việc, chợt thấy Thanh Thanh ở cửa. Cô nhóc mỉm , ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Thím!"
Tần Chiêu Chiêu giật , vui vẻ đáp: "Thanh Thanh dậy ?"
"Thím, thím giặt nhiều quần áo thế chắc mệt lắm. Để con giúp nhé!"
Tần Chiêu Chiêu thoáng sững . Đêm qua Thanh Thanh suốt, cô vẫn lo lắng con bé sẽ tổn thương tâm lý. Không ngờ hôm nay tươi tỉnh, hoạt bát như .
Cô nhẹ nhàng xoa đầu Thanh Thanh: "Không cần , thím tự . Sáng nay con ăn gì ? Thím dặn thím Lý giữ phần ăn sáng cho con và con đấy. Để đưa con ăn nhé."
Thanh Thanh ngước Vương Tuệ Lan, bàn tay nhỏ nhắn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô .