Thập Niên 80: Cảnh Sát Nữ Tài Giỏi, Đội Trưởng Sắt Đá Xiêu Lòng - Chương 238
Cập nhật lúc: 2025-10-19 13:53:15
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Tuấn bận rộn suốt bảy ngày, An Noãn sớm về muộn luyện s.ú.n.g cũng bảy ngày.
Ban ngày hai đều bận việc riêng, đến tối tranh thủ gọi điện một chút, nhưng cũng chẳng bao lâu.
Sở Tuấn còn công tác một chuyến, , An Noãn cũng hỏi.
Không nên hỏi thì hỏi, nên tìm hiểu thì đừng tìm hiểu.
Bồng Quân chăm chỉ, tận tâm thầy bảy ngày, hôm nay cũng trở về.
Dù thực sự về tuổi tác, Bồng Quân lẽ còn nhỏ hơn An Noãn một chút, nhưng An Noãn kiên quyết gọi một tiếng thầy, khiến Bồng Quân quen thấy già dặn, cuối cùng cũng đành chấp nhận. Tuyên bố rằng học trò nhất định sẽ bảo vệ, vấn đề gì đều thể tìm thầy.
An Noãn hài lòng, cảm thấy thêm một chỗ dựa vững chắc.
Bây giờ Bồng Quân lẽ còn bình thường, nhưng năng lượng vô hạn.
Tiễn Bồng Quân, Sở Tuấn cũng công tác về.
An Noãn hẹn cùng về căn hộ ba phòng.
Thời gian cô luôn ở tại nhà cũ, Sở Tuấn cũng ghé qua một nhưng chỉ kịp chào ông nội, vài câu vội vã rời , kịp gặp An Noãn.
Quả nhiên đội hình sự bận lên, chẳng coi là .
An Noãn còn chút trân trọng thời gian hiện tại. Đợi thực sự cũng sẽ bận rộn như .
Chiều tối hôm đó An Noãn xách đồ ăn và thức uống mở cửa bước nhà.
Trời chạng vạng, đèn bật, rèm cửa trong phòng khách kéo một nửa, mở một nửa, ánh sáng lờ mờ.
Sở Tuấn đang dựa ghế sofa, hai tay dang rộng, đầu ngửa , nhắm mắt, dường như ngủ.
An Noãn lập tức nhẹ nhàng.
Cả tuần Sở Tuấn chắc chắn chẳng nghỉ ngơi tử tế, mệt đến mức mà ngủ gật, chẳng buồn phòng.
Cô cẩn thận đóng cửa, đặt những thứ mang theo xuống.
Hầu hết đều là đồ ăn thức uống, còn một đồ dùng hàng ngày.
Dù họ vẫn luôn là ngủ riêng phòng nhưng thời gian hai cùng cùng về, cùng nấu cơm cùng ăn cơm, mật như là vợ chồng. Căn hộ ba phòng như là nhà nhỏ của họ.
Đây là đầu tiên khi An Noãn và Sở Tuấn quen mà gặp lâu như , là… nhớ.
An Noãn lén lút qua.
Sở Tuấn mấy ngày nay gầy một chút, nhưng đường nét vẫn ưu tú, hai cánh tay dang rộng đặt lưng ghế sofa, tư thế cơ thể mở , cơ ngực, cơ bụng càng thêm rõ ràng.
Sở Tuấn thói quen về nhà cởi áo khoác, lúc áo khoác cũng cởi, tùy tiện đặt lưng ghế sofa. Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, cúc áo chút căng.
“Tháng , ngủ đắp chăn là cảm lạnh đấy.”
An Noãn khẽ lẩm bẩm, cầm chiếc chăn bên cạnh đắp lên Sở Tuấn.
Lúc mệt, đ.á.n.h thức khi đang ngủ khó chịu, để ngủ, ngủ xong .
Sau đó An Noãn một bên Sở Tuấn một lúc, nhẹ nhàng cầm nguyên liệu bếp.
Khoảng thời gian để dì qua nấu cơm, vì đoán Sở Tuấn tối nay ăn nên An Noãn đặc biệt mua một ít nguyên liệu qua.
Cũng gì quá phức tạp, xào đơn giản hai món, nấu một món canh.
Sợ gây tiếng động, An Noãn đóng cửa bếp, rón rén như ăn trộm, rửa rau, cắt rau, nấu nướng.
Sở Tuấn thực sự mệt, một giấc ngủ dậy mở mắt trời tối đen.
Anh đầu tiên chút mơ màng mở mắt một khe nhỏ, đột ngột mở to, tay đặt lên eo đầu .
Anh vẫn đang ghế sofa, bên cạnh còn thở của một .
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu , ánh sáng trong phòng rõ ràng.
Người bên cạnh là An Noãn cuộn tròn, quấn một chiếc chăn khác.
Hai cứ thế ngủ ghế sofa đến nửa đêm.
Sở Tuấn lập tức thả lỏng, cảm thấy lười biếng.
An Noãn ngủ say, thở đều đặn.
Sở Tuấn cũng dậy, chỉ nghiêng .
Anh từ từ cúi đầu, chằm chằm mặt An Noãn một lúc, ghé qua hôn lên má cô một cái.
Sau đó nhịn , hôn một cái nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-canh-sat-nu-tai-gioi-doi-truong-sat-da-xieu-long/chuong-238.html.]
Hành động quá nhẹ nhàng, An Noãn tỉnh.
Sở Tuấn chằm chằm đôi môi của An Noãn trong bóng tối, nhịn gần hơn.
Sự mềm mại hình như lâu nếm.
Sở Tuấn nhịn lợi dụng lúc đang ngủ.
Anh nỡ rời , nhẹ nhàng chuyển động.
An Noãn mấy ngày nay cũng mệt, luyện s.ú.n.g là một việc tốn sức, chỉ cần tập trung mà còn yêu cầu về thể lực. Cô lười biếng, dù đến mức luyện đến bố gọi nhưng cũng kiệt sức.
Đang ngủ, dường như thứ gì đó đang phiền.
Sở Tuấn chịu nổi sự chạm nhẹ , dứt khoát dậy.
Anh bên cạnh An Noãn, một gối quỳ xuống.
Độ cao phối hợp với ghế sofa vặn.
Ngón tay lướt qua má An Noãn, cánh tay Sở Tuấn chống lên ghế sofa, vén mái tóc rối mặt cô, kìm mà cúi xuống.
DTV
Cuối cùng An Noãn cũng tỉnh.
Mở mắt , giật , theo phản xạ thẳng dậy, nhưng động tác, nhưng bàn tay đặt vai cô dùng lực, đè cô xuống.
“Suỵt…”
Giọng của Sở Tuấn khàn khàn nhẹ nhàng bên tai: “Đừng động, để hôn một chút.”
Gần đây Sở Tuấn mặt càng lúc càng dày.
Sau khi hôn đầu, như thể thông kinh mạch.
An Noãn nghĩ đến món ăn tối còn bàn, Sở Tuấn ăn . Cô định mở miệng hỏi Sở Tuấn ăn cơm , mở miệng, một chữ cũng kịp chặn .
Sở Tuấn bây giờ lẽ ăn cơm mà “ăn” thứ khác.
Hơi thở kìm nén mà gấp gáp, chút khác biệt so với mấy .
Sở Tuấn vội vàng mà nồng nhiệt. Như thể môi trường mờ ảo giải phóng một cảm xúc và khao khát thường ngày che giấu.
An Noãn cũng vòng tay ôm lấy cổ , dịu dàng xoa nhẹ gáy để an ủi.
Tay của Sở Tuấn kìm ôm lấy eo An Noãn, nhịn nhịn, nhưng cách một lớp áo, dám tiến thêm một bước.
An Noãn cũng chút kích động.
Cô rụt rè như , trực tiếp đưa tay trong áo sơ mi của Sở Tuấn, từ eo lên , nắm lấy lưng săn chắc của Sở Tuấn.
Cảm giác thật tệ.
Sau đó… “ái” một tiếng.
Trong tiếng đó chút đau đớn.
Sở Tuấn lập tức từ trong cơn say đắm tỉnh .
“Sao , em đau ?” Sở Tuấn vội vàng nâng lên.
Hầu như bộ trọng lượng cô, sức lớn, sợ lúc gấp quá nhẹ tay, đau cô gái mảnh mai của .
“Hít…” An Noãn cử động: “Cánh tay đau quá…”
Sở Tuấn vội vàng dậy, bật đèn.
Tóc tai, áo quần An Noãn rối bời, như “ gì” xong .
Tất nhiên, trông cũng khá hơn là bao.
đây là vấn đề cần quan tâm bây giờ.
An Noãn ôm lấy vai .
“Sao ?” Sở Tuấn đỡ lấy cánh tay cô: “Lúc nãy trẹo ?”
“Không .” An Noãn : “Là do gần đây luyện súng, cơ căng.”
Thầy của cô đúng là nghiêm khắc, luyện cô y như luyện chim ưng.
Luyện nguyên một ngày, vốn dĩ cảm thấy s.ú.n.g lục nặng lắm, nhưng giơ cả buổi chiều là chuyện dễ.
Sở Tuấn vội : “Anh xem.”
An Noãn do dự một lúc, kéo cổ áo xuống một chút.
Sở Tuấn cúi đầu , chỉ thấy vai An Noãn dán mấy miếng cao dán.