Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ - Chương 727

Cập nhật lúc: 2025-10-02 06:05:03
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Bà lo rêu rao mấy chuyện ở bên ngoài gì? Cháu cứ lo cho thanh danh , lỡ ảnh hưởng đến chuyện cưới vợ của cháu thì ?” Mã Tú Trúc .

Lục Hải Châu nể phục sự "quyết đoán" của em trai, cô mỉm : “Hải Thiên, em cũng dứt khoát thật đấy. Hồi , chị với Kiến Bằng cãi vã chia tay mấy bận mà chẳng dứt , cứ kéo dài dây dưa lành.”

Dương Niệm Niệm cũng Lục Hải Thiên với ánh mắt tán thưởng.

Có thể dứt khoát chia tay yêu ngay lúc tình cảm còn nồng đượm, đó là điều ai cũng . Người quyết đoán như , việc gì mà chẳng thành công.

: “Hải Thiên, cháu còn trẻ. Nếu Liễu Tĩnh Hà hợp, thì tiếp xúc với cô gái khác. Chuyện hôn nhân trò đùa, tìm phù hợp mới là quan trọng nhất.”

Lục Nhược Linh gật đầu phụ họa: “ thế! Cô với cháu, thím cháu đều tìm đúng đấy, cháu xem, chúng sống hạnh phúc bao . Cháu đừng buồn, thích thế nào thì với cháu, cháu sẽ tìm mối mai mối cho.”

Lục Hải Thiên thấy đều quan tâm , bèn gãi đầu hềnh hệch: “Mọi cần lo cho cháu. Thật cháu cũng buồn lắm . Cháu với Liễu Tĩnh Hà mới chỉ hẹn hò một thời gian ngắn, tiếp xúc cũng nhiều, sâu nặng đến mức khắc cốt ghi tâm.”

Cậu thầm nghĩ, lúc hẹn hò với Liễu Tĩnh Hà, cũng vì thích cô nhiều lắm, mà là vì cô chủ động bày tỏ tình cảm , nên mới nghĩ thử xem .

Nghĩ đoạn, Lục Hải Thiên liền lấy tiền trả . ai cũng nhất quyết nhận, bảo giữ mà tiêu vặt.

Lục Thời Thâm và Lý Phong Ích nãy giờ vẫn im lặng. cả hai đều chung suy nghĩ: Tìm vợ tìm phù hợp, tìm thật lòng yêu thương. Như , dù vất vả, mệt mỏi vì gia đình đến mấy, họ vẫn sẽ cam tâm tình nguyện chịu đựng.

Lục Quốc Chí trong lòng hụt hẫng. Ông cứ tưởng thể nhân dịp hôn sự của thằng cháu lớn mà khoe khoang một chút với nhà họ Liễu, nào ngờ Liễu Tĩnh Hà hỏng chuyện ngay từ ngày đầu tiên về nhà. Thế nhưng, ngẫm , ông cũng chẳng ưng cô gái cho lắm. Lần đầu tiên về nhà dám trưng cái vẻ mặt khó chịu cho cả nhà xem?

Ngẫm nghĩ, trong lòng chút thoải mái, ông cau mặt dậy: “Thôi, thành thì thôi. Ba vườn cây xem chút. Các con xem còn thiếu gì thì mua nốt, cả chữ hỉ cũng dán nhanh lên. Mai Hải Châu nhà lấy chồng , cho thật tươm tất, kẻo ngoài chê .”

Dương Niệm Niệm cong mắt mỉm. Sao cha chồng thất thểu như mất thứ gì đó, chẳng còn chút tinh thần nào cả? Là đang nhớ chuyện năm xưa chăng?

Lục Quốc Chí tâm trạng thật sự . Buổi tối, ông chỉ uống một bát cháo về phòng ngủ sớm.

Ngày hôm , trời còn sáng, Dương Niệm Niệm thức giấc. Cô đến phòng Lục Hải Châu, chuẩn trang điểm cho cô . Ban đầu định tìm thợ trang điểm ở hiệu ảnh trong trấn, nhưng Dương Niệm Niệm tự tin tay nghề của hề thua kém, nên nhận luôn phần việc .

Thời đại ở nông thôn, hiếm nào mặc váy cưới cầu kỳ. Đa tân nương đều mặc bộ lễ phục tân thời màu đỏ thắm. Dựa bộ đồ của Lục Hải Châu, Dương Niệm Niệm trang điểm cho cô một khuôn mặt cổ điển, xinh , bới một kiểu tóc tân nương hợp với khuôn mặt.

Phải rằng, mắt thẩm mỹ của Dương Niệm Niệm , nổi bật tất cả những ưu điểm khuôn mặt của Lục Hải Châu một cách khéo léo. Lục Nhược Linh bên cạnh liên tục tấm tắc khen .

Lục Hải Châu cũng hài lòng với tài trang điểm của cô . Cô e thẹn : “Thím, cảm ơn thím. Cháu ngờ là cũng thể xinh đến thế .”

Dương Niệm Niệm tiếc nuối: “Thời gian gấp quá, nếu , thím đến tiệm may ở Kinh thành, đặt cho cháu một bộ tú hòa phục áo cưới. Cháu mặc tú hòa phục chắc chắn sẽ còn hơn nữa.”

“Tú hòa phục?” Lục Tinh tò mò. “Đó là loại áo gì thế ạ?”

Dương Niệm Niệm giải thích: “Là áo hỉ màu đỏ thẫm mà các cô dâu thường mặc khi kết hôn, trông lộng lẫy lắm.”

Lục Hải Châu hối hận: “Thím ơi, thật cháu hối hận , vì cưới thai.”

Dương Niệm Niệm nhẹ nhàng, dịu giọng : “Chỉ cần sống thật . Hôm nay là ngày vui của cháu, đừng nghĩ nhiều, thật vui vẻ.”

Lục Nhược Linh cũng vội vàng an ủi: “ thế đấy. Cháu đừng nghĩ ngợi vẩn vơ. Lại đây, cô khâu váy áo cho cháu.”

Thời ở nông thôn, vẫn còn một vài hủ tục mấy ho. Một thường lợi dụng lúc "náo hỉ", mừng vui quá đà để những trò quái gở, ví dụ như giật thắt lưng đỏ của cô dâu, rằng thắt lưng thể chữa đau lưng… Mặc dù chẳng chút căn cứ nào, nhưng vẫn ít tin những điều hoang đường . Để phòng ngừa cô dâu giở trò, nhà sẽ cẩn thận khâu váy áo của tân nương với . Vì thế, cả buổi sáng và buổi trưa, tân nương gần như ăn uống gì, việc giải quyết nhu cầu cá nhân cũng bất tiện. Dương Niệm Niệm hiểu những phong tục , cũng thể nào lý giải nổi. thể theo Lục Hải Châu đến nhà chồng, nên chỉ thể cùng Lục Nhược Linh dùng cách truyền thống để bảo vệ cháu gái.

Từ sáng sớm, vô vàn khách khứa tấp nập kéo đến nhà. Sau khi Lục Hải Châu sửa soạn xong, nhiều lớn và trẻ con xem mặt cô dâu để xin kẹo mừng. Quan Ái Liên chuẩn nhiều kẹo và đậu phộng. Bọn trẻ tranh giành đành, đến cả một lớn cũng chẳng giữ kẽ, vơ nắm đầy túi. Ngày đại hỉ, đều dĩ hòa vi quý, gây chuyện, dù thấy một vài hành động "kém duyên" cũng đành nhịn xuống.

Các trưởng bối họ hàng đến, ở mép giường chuyện tình cảm, ai nấy đều nắm tay Lục Hải Châu dặn dò: “Hải Châu nhà lấy chồng là lớn , thường xuyên về thăm bố nhé.”

“Hải Châu nhà lớn , càng lớn càng xinh. Trong lòng vẫn nghĩ Hải Châu là đứa trẻ con, ngờ thoáng cái lấy chồng .”

“Về nhà chồng thì giống ở nhà nhé, hiếu thảo với bố chồng. Ngày thường siêng năng một chút, nếu bố dạy con gái.”

Lục Hải Châu các cô, các dì, các bác chuyện, ban đầu còn thấy cảm động, nhưng càng về càng thấy trong lòng nặng trĩu. May mà đúng lúc , hô lên: “Tân lang tới !”

Lời thốt , các vị họ hàng mới buông tay Lục Hải Châu , vui vẻ chào đón tân lang nhà.

Dương Niệm Niệm và Lục Nhược Linh đầu tiên thấy rể của Lục Hải Châu. Hắn ngũ quan đoan chính, dáng thấp, để kiểu tóc ba bảy chia ngôi đang thịnh hành. Nhìn chung là tồi, chỉ nhân phẩm thế nào.

Thời cũng tiết mục chặn cửa theo kiểu huyên náo. Mọi đùa giỡn một lúc, nhà trai liền thúc giục Quách Kiến Bằng cõng Lục Hải Châu lên kiệu hoa, nhưng nhà gái ngăn : “Bên tục, là em trai cõng tân nương lên kiệu hoa, còn lúc xuống kiệu thì mới là tân lang cõng.”

Quách Kiến Bằng cũng là hiểu chuyện, liền lùi về , chờ Lục Hải Thiên cõng . Hắn vẫn luôn miệng ha hả, trông hòa nhã.

Lục Hải Châu ban đầu vẫn luôn , nhưng khi Lục Hải Thiên bước cõng cô, cô bỗng nghĩ rằng khi trở về, đó sẽ còn là về nhà, mà là về nhà đẻ. Suy nghĩ hốc mắt cô khỏi đỏ hoe. Cô lưu luyến Lục Nhược Linh và Dương Niệm Niệm, cố nén nước mắt nghẹn ngào : “Thím, cô, cháu nỡ rời xa hai .”

Lục Nhược Linh thấy , hốc mắt cũng đỏ lên. Cô úp mặt vai Dương Niệm Niệm, cố gắng kìm nén thành tiếng. Lục Hải Châu là đứa cháu gái mà cô lớn lên, cô cũng nỡ.

Dương Niệm Niệm an ủi Lục Hải Châu vài câu, để Lục Hải Thiên cõng cô ngoài. Khi khuất, cô an ủi Lục Nhược Linh: “Đừng buồn nữa. Lục Hải Châu chỉ là lấy chồng thôi mà, chúng gặp thì thể đến thăm bất cứ lúc nào, con bé cũng thể về thăm chúng . Nào, chúng tiễn con bé xe.”

728:

Lục Nhược Linh gật đầu, vội vàng lấy tay áo lau nước mắt cùng Dương Niệm Niệm xuống sân.

sân, vợ chồng Lục Khánh Viễn và Quan Ái Liên Lục Hải Châu lên xe hoa mà mắt cũng đỏ hoe. Chỉ Mã Tú Trúc là như nở hoa, vẫn luôn miệng .

“Hải Châu , con về nhà thì là nhà họ Quách, hiếu thảo với bố chồng, dâu hiền điều, đừng để nhà ngoại mất mặt đấy.”

Quan Ái Liên mà tức đến nghẹn lời, những lời là ý gì chứ? Nếu nể mặt con gái lấy chồng, khi cô chẳng nhịn mà cãi chồng vài câu .

Lục Nhược Linh cũng thấy lòng nặng trĩu, rưng rưng hít mũi đáp lời: “Con , bà nội.”

Dương Niệm Niệm và Lục Nhược Linh lúc tới sân. Nhìn thấy chú rể buông rèm chiếc kiệu hoa xuống, lòng họ cũng bùi ngùi khó tả.

Theo phong tục ở thành phố An, chỉ bác cả là đưa dâu, còn những khác đều ở nhà đưa tiễn. Cả nhà dõi theo chiếc kiệu hoa dần khuất.

Khi chiếc kiệu hoa khỏi tầm mắt, Quan Ái Liên cuối cùng kìm mà rơi nước mắt. Lục Khánh Viễn cũng thấy buồn, nhưng vẫn cố an ủi vợ: “Con gái lớn sớm muộn gì cũng lấy chồng thôi, em đừng buồn nữa. Vài hôm nữa con về thăm nhà là mà.”

Bà Mã Tú Trúc bĩu môi, với giọng chua ngoa: “Có gì mà buồn? Con gái nhà ai lớn lên mà chẳng lấy chồng? Đây nếu mà nó lấy chồng thì các mới lo.”

“Bà mà , chẳng ai bảo bà câm !” Ông Lục Quốc Chí quát.

Bà Mã Tú Trúc hừ một tiếng im bặt.

Họ hàng xúm an ủi Quan Ái Liên. Khi chiếc kiệu hoa thật xa, cũng lục tục về, khí náo nhiệt phút chốc trở nên vắng lặng.

Mã Tú Trúc cầm chổi quét sân, quét lẩm bẩm.

Mã Tú Trúc với vẻ mong chờ: "Đến khi Hải Thiên kết hôn, con dâu mới về nhà thì lúc đó mới thật sự nhộn nhịp, chứ như gả con gái, nó là nhà cửa đìu hiu, vắng hoe."

Lời bà ai đáp lời. Mọi đều tất tả phòng riêng dọn dẹp đồ đạc, kéo sang nhà chính bàn bạc cho xuôi chuyện hồi môn của Lục Hải Châu.

Theo phong tục, ngày hồi môn của tân nương, gia đình tổ chức tiệc rượu lớn.

Về các lễ nghi , Lục Quốc Chí hiểu nên ông sắp xếp. Những khác chỉ cần theo lời ông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-bi-ep-ga-thay-gap-quan-nhan-lanh-lung-cung-vo/chuong-727.html.]

Hai ngày trôi qua nhanh. Sáng sớm ngày hồi môn, Lục Thời Thâm lái xe đón đưa Lục Hải Thiên đến nhà chủ nhiệm Chu để đón Lục Hải Châu "về nhà đẻ".

Nói thật, trong cả thành phố An , chẳng mấy nhà mua nổi ô tô. Lục Thời Thâm đích lái xe đón Lục Hải Châu, chính là giúp Lục Hải Châu thêm phần thể diện, ai cũng kiêng nể đôi phần.

Khi mấy khỏi, chủ nhiệm Chu liền vui mặt. Bà mặt nặng mày nhẹ lẩm bẩm.

“Ý nhà họ là gì đây? Cố tình oai phủ đầu với nhà chúng ? Khoe khoang nhà tiền, khoe đến tận mặt chúng luôn ?”

Bố Quách liếc xéo bà , giận dữ .

“Bà bớt lời . Con dâu mới về nhà mấy ngày, bà đừng mà kiếm chuyện khó nó.”

Chủ nhiệm Chu phản bác.

kiếm chuyện ? kiếm chuyện với ai đây? Con dâu về nhà từ hôm đó đến giờ rửa nổi cái bát nào , cứ như "Bồ tát sống" , ai sung sướng bằng nó chứ?”

Đứa con dâu thứ hai bên cạnh vẻ mặt đầy toan tính, hỏi.

“Mẹ ơi, con nhà họ Lục cho chị dâu một căn nhà của hồi môn, thật ạ?”

Chủ nhiệm Chu khinh thường .

“Nói là thế thôi, thấy cái nhà đó nó trông như thế nào.”

Cô con dâu thứ hai giọng đầy chua chát .

“Con thấy lúc kết hôn, tay chị dâu còn đeo một chiếc đồng hồ hiệu Hoa Mai, chiếc đồng hồ đó mấy trăm đồng bạc đấy. Không mua cho chị ? Hay là Kiến Bằng lén lút mua cho chị ?”

Chủ nhiệm Chu đáp lời.

“Là cô nó tặng của hồi môn đấy.”

Chiếc đồng hồ chú ý từ sớm, còn cố tình hỏi con trai .

Cô con dâu thứ hai vẻ mặt hâm mộ, thốt lên.

“Nhà họ Lục giàu thật đấy. Giá mà con là con gái nhà họ Lục thì mấy.”

Khi cô kết hôn, chẳng những cho của hồi môn, mà tiền sính lễ nhà chồng đưa cũng bố giữ hết.

Chủ nhiệm Chu tức giận .

“Người hưởng, con thì ngay cả cách đầu thai cũng .”

Cô con dâu thứ hai tức giận mà còn ôm cánh tay bà nũng hỏi.

“Mẹ ơi, con Kiến Bằng , nhà ngoại chị dâu còn cho chị 500 đồng của hồi môn nữa, thật ạ?”

Chủ nhiệm Chu , xoay thẳng phòng con trai, bắt đầu lục tung tân phòng lên để tìm kiếm.

Bên .

Nhà họ Lục tổ chức tiệc rượu linh đình, sân và nhà chính đều chật kín .

Sau khi tiệc rượu kết thúc, khách khứa về hết, Lục Quốc Chí mới bảo đầu bếp nấu thêm hai mâm cơm nữa để đãi nhà và họ hàng đến giúp đỡ.

Ăn uống xong, nhóm đàn ông bận rộn dọn bàn ghế, trả bàn ghế mượn. Lục Hải Châu thì ở lầu cùng Dương Niệm Niệm và những khác trò chuyện, kể về hai ngày ở nhà chồng.

“Con thấy khí nhà họ bằng nhà , ở cũng tiện nghi chút nào. Nhà họ ba gian nhà ngói, gian phía tây dành cho vợ chồng con phòng tân hôn. Mọi khác đều ở nhà chính với gian phía đông, chẳng lấy một chút riêng tư nào cả.”

Những năm gần đây, cuộc sống của gia đình họ Lục ngày càng khá giả. Lục Hải Châu sớm một căn phòng riêng, sống trong căn nhà ba tầng rộng rãi.

Giờ gả đến nhà chồng, một đại gia đình chen chúc trong ba gian nhà ngói, đúng là chật chội, bất tiện vô cùng.

Cũng may thím tặng cho cô một căn hộ riêng. Nếu nhà riêng, khi cô xin ở ký túc xá trường học, chẳng về nhà chồng nữa.

Quan Ái Liên vì nhà họ Lục điều kiện nên mới thấy nhà chật chội. Dù thì con gái cũng ở nhà thường xuyên, nên cô lo lắng nhiều. Cô dặn dò con.

“Chuyện nhà họ, con đừng động , cũng đừng xen . Có chuyện gì thì để họ tự bàn bạc với . Nếu bà thông gia dám bắt nạt con, con cứ về với , với bà nội con sẽ giúp con giải quyết.”

Tuy Mã Tú Trúc gì, nhưng khuỷu tay bà bao giờ quặt ngoài, nếu Lục Hải Châu mà ấm ức, thì chắc chắn bà chồng của Lục Hải Châu đấu Mã Tú Trúc .

Lục Hải Châu ngoan ngoãn gật đầu.

“Mẹ yên tâm, con sẽ quả hồng mềm để bắt nạt . Ở nhà yêu thương con và cho con của hồi môn nhiều như thế, nếu con "trang " kỹ càng như mà còn để cho khinh bỉ, thì con thật với .”

Nghe những lời , mấy đang ở đó đều bật thành tiếng.

Lục Nhược Linh khen ngợi.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

“Không hổ là cháu gái cưng của cô, thông minh thật đấy.”

Dương Niệm Niệm trầm tư hỏi.

“Lúc cháu về, cháu khóa cửa phòng ?”

Lục Hải Châu lắc đầu.

“Cháu còn chìa khóa cửa phòng của nhà họ.”

Lục Nhược Linh vỗ đùi một cái.

“Hỏng ! Bà thông gia khi phòng của cháu, lấy trộm hết tiền hồi môn của cháu ?”

Không trách Lục Nhược Linh nghĩ nhiều. Cô từng trải qua chuyện như . Khi đó tiền sính lễ đều trong tay Mã Tú Trúc, còn tiền riêng do chị dâu cả cho đó cũng một nhà "tịch thu" luôn .

Cũng may chị dâu thứ hai chủ, đưa cô Hải Thành và quen Lý Phong Ích. Bằng giờ cô cũng đang sống khổ sở như thế nào.

Quan Ái Liên Lục Nhược Linh , sắc mặt cũng đổi.

“Với tính nết của bà thông gia, chừng bà thật sự chuyện như đấy. Hải Châu , con về nhà mà thấy thiếu tiền nong, nhớ về với , sẽ đích đưa bà nội con đến thị trấn, nhất định bắt bà trả tiền cho hai vợ chồng con. Đó là tiền để hai đứa trang hoàng phòng ốc đấy.”

Lục Hải Châu vỗ vỗ túi áo, duỗi cổ tay cho xem chiếc đồng hồ mới toanh của .

“Mọi đừng lo lắng. Con phòng cả . Lúc ngoài con mang hết đồ quý giá theo bên .”

Từ nhỏ sống tay bà nội, giờ cô cũng khôn ngoan lên nhiều.

, đến mặt dày mày dạn, cô còn thấy ai thắng bà nội cả!

 

Loading...