Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ - Chương 610
Cập nhật lúc: 2025-09-26 03:07:22
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngưu Đồng Thảo và Mã Nhạc Kiệt hổ đến mức chỉ chui xuống đất. Thấy chẳng ai giúp một câu, Mã Nhạc Kiệt liền chuyển tầm mắt sang Lục Quốc Chí.
Ngày thường vẫn gọi là dượng, giờ đây càng ngọt giọng hơn, mặt dày mày dạn lên tiếng: "Chú ơi, chú giúp cháu với em trai, em dâu một tiếng ạ? Chuyện đúng là cháu và vợ chồng Mã Hạo sai , cháu xin cho họ. Hay là để cháu mời cả nhà nhà hàng ăn cơm nhé, đừng để bụng nữa. Dù thì chuyện cũng xảy ? Chúng đều là , vẫn nên qua với . Nếu mà to chuyện, ngoài chê."
Lục Quốc Chí sầm mặt : "Chuyện khuyên . Con dâu thứ hai của thực sự chịu ấm ức , con bé tha thứ thì ai thể nó quyết định ."
Lục Quốc Chí giờ rõ trắng đen. Ông rõ nên với ai hơn ai hết. Hơn nữa, chuyện , đừng là con dâu đồng ý, kể cả nó gật đầu, ông cũng sẽ cho phép. Ông nào nhà em vợ của là hạng thế nào. Nếu con trai út thật sự dính líu đến vợ của Mã Hạo mà con, liệu cả nhà ông yên ?
Mã Hạo con trai, Ngưu Đồng Thảo thể cho con trai của Mã Nhạc Kiệt sang con thừa kế, nhưng cô , dám nhắm đến Lục Thời Thâm. Dám tính toán lên đầu nhà họ Lục, ông thể ?
Nhà họ Mã coi ông là đồ ngốc, thì ông còn lý do gì nể mặt họ nữa?
Những khác cũng cùng suy nghĩ với Lục Quốc Chí. Cả nhà họ Lục đều đoàn kết, ai cũng thấy Dương Niệm Niệm chịu ấm ức. Chuyện thể qua loa đại khái bằng một câu xin là xong.
Đặc biệt là Quan Ái Liên.
Nếu Ngưu Đồng Thảo mà dám nhắm đến chồng cô, lúc cô xông sang nhà họ Mã mà phá cho tan tành .
Thấy đều thái độ , cũng chẳng ai giúp một câu, Ngưu Đồng Thảo bỗng ôm mặt òa : "Lần là hồ đồ , Niệm Niệm. Nếu cháu còn giận, mợ quỳ xuống dập đầu xin cháu ?"
Nói , bà hai chân mềm oặt, định quỳ sụp. Lục Thời Thâm lập tức kéo Dương Niệm Niệm về phía , che chắn cho cô. Hắn lạnh lùng :
"Mợ trò gì ?"
Ngưu Đồng Thảo nước mắt, nước mũi tèm nhèm: "Trước đây là mợ sai , mợ quỳ xuống xin cháu."
Dương Niệm Niệm hé đầu từ lưng Lục Thời Thâm, đầy ẩn ý: "Mợ đừng thế, cháu sợ mang tội mà tổn thọ mất. Cháu nào dám chịu đựng cái ơn ."
Lục Quốc Chí cũng thể chịu đựng trò lóc loạn của Ngưu Đồng Thảo. Ông sầm mặt, gằn giọng:
"Nhạc Kiệt, mau kéo dậy! Sắp đến tết , vợ chồng thằng Thâm mãi mới về . Cả nhà đang vui vẻ, mà hai con đến đây lóc thảm thiết gì?"
Quan Ái Liên tiếp lời: " đấy! Nhà nào ăn tết mà chẳng cầu lấy may, hai con mợ rốt cuộc là đến đây cái gì?"
Người quê ai nấy đều tin chuyện tâm linh, kiêng kỵ nhất là khác đến nhà lóc. Trong nhà ai mất mà cái trò lóc ?
Mã Nhạc Kiệt cũng ngờ dùng chiêu . Nhìn Lục Thời Thâm đang giận dữ, vội vàng kéo dậy, nháy mắt hiệu trách cứ: “Mẹ, gì thế? Có gì thì cứ chuyện đàng hoàng. Sao lóc quỳ xuống gì?”
Ý của Ngưu Đồng Thảo là gây náo động lớn một chút, kéo hàng xóm đến xem để ép Lục Thời Thâm và Dương Niệm Niệm lời tha thứ. bà ngờ chiêu vô dụng. Bà lau nước mắt, giải thích:
“ chỉ nghĩ là xin Niệm Niệm, nên nhất thời xúc động quá mà thành thế. ý , các đừng để bụng.”
Lục Thời Thâm khẽ nhíu mày, trầm giọng : “Niệm Niệm và dọn ở riêng, còn phụ thuộc chịu sự quản thúc của gia đình nữa. Chuyện qua giữa các bậc trưởng bối trong họ, chúng can thiệp, nhưng cũng sẽ giao thiệp với các nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-bi-ep-ga-thay-gap-quan-nhan-lanh-lung-cung-vo/chuong-610.html.]
Ngưu Đồng Thảo , mặt biến sắc, trong lòng nóng như lửa đốt. Nếu Lục Thời Thâm bản lĩnh, bà cần gì qua với nhà họ Lục? Bà cúi xin , cũng chỉ vì việc nhờ Lục Thời Thâm mà thôi. Nếu Lục Thời Thâm qua với nhà bà , chẳng chuyến coi như công cốc cả ?
Đang định gì đó, Mã Nhạc Kiệt lên tiếng , dùng giọng điệu của một bậc trưởng :
“Thâm , em và Niệm Niệm đang giận, bây giờ những lời đều là lời bồng bột. Em yên tâm, sẽ để bụng . Chờ em hết giận, chúng xuống chuyện .”
Hiện tại thái độ của Lục Thời Thâm dứt khoát, cũng cần vội vàng. Dù Lục Thời Thâm ở Kinh thành, hai ba năm mới về một . Kể cả quan hệ thì cũng chẳng thời gian qua nhiều. Chỉ cần quá lên, để ngoài Lục Thời Thâm vẫn quan hệ với , việc nhờ giúp đỡ, Lục Thời Thâm nguyện ý mặt là .
Dương Niệm Niệm liếc mắt một cái thấu tâm tư của Mã Nhạc Kiệt. Cô khẩy trong lòng, đáp , dù Lục Thời Thâm cũng rõ ràng .
Ông Lục Quốc Chí thấy tình hình thỏa phần nào, con trai út rõ quan điểm, ông là lớn, cũng nên đôi lời để vãn hồi tình hình. Ông : “Thái độ của thằng Thời Thâm rõ . Giờ nó lập gia đình, cũng quản nhiều nữa. Các đừng những chuyện nữa, cứ xuống nghỉ ngơi !”
Ông về phía Mã Tú Trúc, hào phóng phất tay: “Đi bắt một con gà trống thịt !”
Bây giờ cuộc sống khá hơn, Lục Quốc Chí cũng chút sĩ diện, khoe một chút cuộc sống sung túc của . Thân thích đến nhà là thể thịt gà, còn như .
Mã Tú Trúc tiếc đứt ruột con gà, nhưng mặt con dâu và cháu trai, bà cũng đành nén , dám thể hiện mặt. Bà bất đắc dĩ đặt bé Kiều Kiều xuống, trong sân, gọi Lục Khánh Viễn bắt gà.
Ban đầu bà định bắt con gà con thôi, ai ngờ con trai lớn túm con gà trống già to nhất. Bà giận dỗi vỗ đùi: “Cái thằng ngốc ? Bắt con to thế gì?”
Lục Khánh Viễn : “Nếu bắt con nhỏ đủ ăn, bố nhất định bắt thêm một con nữa. Chi bằng cứ bắt luôn con to . Hai con gà nhỏ mới hai ba cân, còn nuôi , giờ thịt phí lắm.”
Mã Tú Trúc ngẫm nghĩ một lát, thấy con trai cũng lý, sắc mặt liền dịu chút ít. “Được , đun nước nóng, con thịt gà . Nhớ lấy cái bát mà hứng tiết gà cho cẩn thận đấy nhé, đồ quý đấy, đừng phí phạm mất!”
Lục Khánh Viễn đáp lời, bếp lấy d.a.o phay và cái bát. Vừa lúc Quan Ái Liên bếp định phụ giúp thì thấy chồng và chồng đang chuyện, cô liền khẽ :
“Mặt trời mọc đằng Tây đấy, mợ út sang đây mà còn ý tứ mang quà biếu. Em thấy tám chín phần mười là chuyện nhờ Thời Thâm giúp.”
Mã Tú Trúc vẫn chút bênh vực chị dâu và cháu trai , dù cũng là nhà ngoại của bà . Bà tức giận lườm Quan Ái Liên một cái:
“Cô đừng mà xen chuyện của . Vợ chồng thằng Thâm ở nơi khác, quanh năm suốt tháng mới về một . Chúng nó qua mấy với nhà út . cô thì khác, cô mà đắc tội với họ, nhà chuyện gì, nhà út mà chịu mặt thì còn cái thể thống gì nữa? Cô đừng quên, Hải Châu và Hải Thiên đều lớn , cưới xin trưởng bối chống lưng ?”
Quan Ái Liên im lặng, gì nữa. Phong tục ở đây đúng là như . Cô từng xa, từ nhỏ ngấm những thứ , nên ít nhiều cũng thể vứt bỏ những tục lệ cũ kỹ , kể cả cô thể vứt bỏ, chồng cô cũng thể.
Lục Khánh Viễn cảm thấy mấy năm nay, vợ ở nhà chịu nhiều ấm ức, tính cách của thì hiểu rõ, chẳng bao giờ . Hắn nhịn lên tiếng bênh vực vợ:
“Mẹ, Ái Liên gì , trút tức giận lên cô thế?”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Mã Tú Trúc lườm con trai: “Mau thịt gà ! Mẹ vợ con một câu mà hả? Đứa nào đứa nấy giờ giỏi giang cả . Các coi già yếu còn năng lực, hận thể trèo lên đầu mà xổm đúng hả?”
Hừ! Bà trị con dâu út, còn trị con dâu cả ư?