Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ - Chương 390
Cập nhật lúc: 2025-09-23 10:24:55
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước cơn giận bất ngờ của Dương Niệm Niệm, Lục Thời Thâm hề bực bội, chỉ mím môi, ánh mắt sâu thẳm cô. Ánh mắt như thấu tâm can, khiến cô chột .
"Anh em như thế gì? Định đánh em ?" cô vội hỏi, cố gắng tỏ cứng cỏi.
Lục Thời Thâm chút bất lực: "Anh chỉ chuyện với em một chút thôi."
Người ngày đêm mong nhớ cuối cùng cũng xuất hiện mắt, như thùng thuốc s.ú.n.g chực nổ. Nếu rõ chuyện, sẽ tài nào ngủ .
Dương Niệm Niệm cố tình đổ : "Hôm nay em về, hớn hở chuẩn đồ ăn cho , kết quả tông trúng em, em thương, nên tâm trạng em mới đấy."
"Chỉ vì chuyện đó thôi ?" Lục Thời Thâm cô.
"Chứ còn vì gì nữa?" Dương Niệm Niệm bực bội. Cô thầm nghĩ, nếu thế thì dùng chiêu . Đáng lẽ nên kéo lên giường mà “giở trò” một phen, đầu óc mơ hồ , sẽ chẳng hỏi han gì nữa. Giờ thì , cô cưỡi lên lưng hổ, xuống cũng khó.
"Nếu chuyện gì trong lòng, em đừng kìm nén," Lục Thời Thâm hạ giọng, giọng đầy sự quan tâm.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Dương Niệm Niệm vội vàng mượn cớ mà hòa hoãn, vẻ mặt còn căng thẳng nữa: "Em , mau tắt đèn ngủ !"
Lục Thời Thâm chần chừ một chút, tắt đèn và leo lên giường.
Dương Niệm Niệm định tựa đầu lên vai thì hỏi: "Mấy giờ em tới ga?"
Cô trả lời thật thà: "Sáu giờ."
là cô đến biên giới Hải Thành lúc sáu giờ.
Ánh mắt Lục Thời Thâm chợt lóe lên vẻ khác lạ: "Mấy giờ em lên xe?"
Đêm tối đen như mực, Dương Niệm Niệm rõ vẻ mặt , cũng chẳng nhận sự bất thường. Cô vô tư trả lời: "Chiều hôm qua ăn cơm trưa xong là lên đường ."
Vừa dứt lời, cô lập tức hối hận. Đi tàu hỏa gì mất thời gian lâu đến .
Quả nhiên, Lục Thời Thâm xong, lông mày lập tức nhíu chặt: "Em bằng xe gì về?"
Thời gian tàu đến ga đúng, từ Kinh Thành về Hải Thành cũng mất nhiều thời gian đến thế. Lục Thời Thâm chắc cô đang dối.
Dương Niệm Niệm vẫn cố cứu vãn tình hình: "Thì, thì bằng tàu hỏa chứ còn bằng xe gì nữa?"
Mắt Lục Thời Thâm luôn tinh, thấy cô cứ chớp chớp liên tục, càng khẳng định cô đang dối. Giọng trở nên nghiêm túc hơn: "Nói thật."
Dương Niệm Niệm thấy giọng đúng, lòng khỏi hoảng hốt. Hắn bây giờ nghiêm túc như , nếu cô bằng xe tải về thì sẽ còn giận hơn ?
Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, cô mượn cơn giận ban nãy để lấp liếm. Cô hừ một tiếng: "Lục Thời Thâm, chúng mới kết hôn hơn một năm mà đổi , bắt đầu quát mắng em đó ? Bất kể em bằng xe gì, chỉ cần em an về nhà là chứ ? Anh gì mà cứ như thẩm vấn phạm nhân thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-bi-ep-ga-thay-gap-quan-nhan-lanh-lung-cung-vo/chuong-390.html.]
Lục Thời Thâm cho cô cơ hội lấp l.i.ế.m cho qua: "Em mà, chỉ cần tra một chút là ngay."
Dương Niệm Niệm cứng , thấy lừa nữa, cô liền đổi chiến thuật. Cô khẽ cựa quậy như một chú sâu con rúc lòng , nũng: "Em thật, nhưng giận đấy!"
Với ý nghĩ "đằng nào cũng chết, thà c.h.ế.t sớm còn hơn", cô lấy hết can đảm thú nhận: "Em mua vé xe, đúng lúc mua thiết , nên em và Tâm Nguyệt nhờ chiếc xe tải chở thiết về. Sợ lo nên em mới ."
Gần như ngay lập tức, cô cảm thấy khí xung quanh đổi. Đây là đầu tiên Dương Niệm Niệm cảm nhận thứ uy áp vô hình đến từ Lục Thời Thâm. Hắn rõ ràng hề động đậy, nhưng cô cảm giác như một bàn tay vô hình bóp nghẹt cổ họng. Cảm giác như một con mồi bầy hổ vây hãm, còn nơi nào để trốn.
Mặc dù là mùa hè oi bức, quạt điện vẫn đang vù vù, nhưng Dương Niệm Niệm rùng , khắp nổi da gà. Cô nuốt nước bọt, cẩn thận gọi một tiếng: "Thời Thâm..."
Nhận sự khác thường của cô, vẻ lạnh lùng Lục Thời Thâm mới dần dần dịu . Hắn dậy khỏi giường, bật đèn trong phòng.
Dưới ánh đèn vàng vọt, Dương Niệm Niệm, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, nhíu mày : "Em kinh doanh, học đại học, đều ủng hộ em, nhưng với điều kiện là em đặt sự an của lên hàng đầu."
"Đoạn đường từ Kinh Thành về Hải Thành, mấy năm nay xảy mười vụ án mạng đấy. Hai cô gái các em đường thì nguy hiểm hơn khác gấp đôi, chỉ đề phòng cướp bóc mà còn đề phòng cả tài xế. Nếu xảy chuyện gì, hậu quả dám tưởng tượng nổi."
Chỉ cần nghĩ đến cảnh cô suýt chạm mặt tử thần, tự đưa một cảnh nguy hiểm đến , cảm giác nghẹn thở khi mất ở kiếp ùa về, như một vực sâu tăm tối nuốt chửng .
Nghe lên tiếng, Dương Niệm Niệm thở phào nhẹ nhõm. May mà vẫn còn lý trí. Vừa cô thật sự cảm giác Lục Thời Thâm ném cô khỏi cửa.
Từ lúc quen đến giờ, đây là đầu tiên Lục Thời Thâm dùng giọng điệu răn dạy cô như thể một đứa trẻ. Nghĩ , cô thấy chút ấm ức, liền thẳng dậy đối diện với : "Sao chú ý trọng điểm gì cả thế? Lần em quyết định quả thực là chút hồ đồ, nhưng em cũng chỉ về sớm để gặp thôi mà. Hơn nữa, em cũng đầu óc tính toán, em tìm hiểu lai lịch của bác tài và thợ cùng mới dám lên xe. Vả , Tâm Nguyệt cũng võ thuật đó chứ."
Lục Thời Thâm thấy lòng mềm nhũn, nhưng nghĩ đến nếu nghiêm khắc , e rằng cô sinh tật liều , tiếp tục giữ gương mặt nghiêm nghị: "Trên đường gặp nguy hiểm ?"
Dương Niệm Niệm định , nhưng đối diện với ánh mắt như thể thấu chuyện của Lục Thời Thâm, cô chắc chắn thể giấu . Cô phồng má, lảng sang chuyện khác: "Gặp mấy kẻ cướp, nhưng tụi em tóm gọn chúng giao nộp cho công an ."
Thực tế, Dương Niệm Niệm nghĩ chuyện trải qua đường cũng chút gai . Cô cách của nguy hiểm. Có lẽ vì việc từ khi sống ở đây đều diễn quá thuận lợi, trong lòng cô chút tự mãn chủ quan, luôn nghĩ rằng sẽ gặp điều xui rủi nào.
Sau chuyện , cô sẽ cẩn thận hơn, suy nghĩ kỹ càng hơn khi bất cứ việc gì, sẽ bao giờ những chuyện nguy hiểm như thế nữa. Cũng coi như là "ngã một khôn hơn một chút" !
Lục Thời Thâm thấy lòng thắt chặt, định gì đó thì Dương Niệm Niệm một bước: "Em . em thật sự nhớ nên về sớm để gặp thôi. Sau chuyện , em chắc chắn sẽ hành động bốc đồng như nữa."
Cô đáng thương oán trách: "Anh cũng đấy. Em gặp nguy hiểm, sợ lo nên , còn thì ? Vừa về huấn cô như thể một đứa trẻ con. Chồng gì mà cứ nghiêm nghị thế chứ? Chồng thì ôm vợ dỗ dành, còn thì..."
Nói đến đây, cô ấm ức đến mức đôi mắt rơm rớm lệ.
Cô , vẻ mặt nghiêm túc của Lục Thời Thâm cuối cùng cũng giữ nữa, chỉ còn sự xót xa. Anh ôm chặt cô lòng, yết hầu khẽ động, giọng trở nên trầm ấm: "Là tại , là suy nghĩ chu đáo, đến một ngày để đến đón em."
Nói cho cùng, cô cũng chỉ là một cô gái trẻ từng trải sự đời, thể suy nghĩ thấu đáo ?
Ánh mắt Dương Niệm Niệm chợt lóe lên vẻ đắc ý vì kế thành. Cô rõ Lục Thời Thâm xót cô, sợ cô , nên dứt khoát dùng chiêu đánh trúng nỗi lo lắng và điểm yếu của .