Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ - Chương 105

Cập nhật lúc: 2025-09-17 00:35:02
Lượt xem: 75

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Anh . Ngay từ ngày đầu tiên về đây, rõ mười mươi học đại học, và hề nghi ngại gì cả,” Dương Niệm Niệm đáp, giọng như cục tức nghẹn trong lòng. Mấy ngày nay, cái tên Lục Thời Thâm cứ né cô như né tà, chẳng còn đoái hoài gì đến vợ nữa.

“Lục đoàn trưởng !” Vương Phượng Kiều thở phào trút gánh nặng trong lòng, lập trường của Dương Niệm Niệm mà phân tích: “Học đại học thì tài cán gì cho cam? Chị thấy em hơn Dương Tuệ Oánh nhiều, xứng đôi với Lục đoàn trưởng hơn hẳn. Chuyện đúng là ông trời se duyên định phận còn gì!”

Nghĩ đến Dương Tuệ Oánh, cô nóng m.á.u mà mắng liền một tràng: “Cái con bé Dương Tuệ Oánh , ăn học cả sách vở mà cái bụng còn thâm độc hơn cả thất học ngoài chợ. Một đứa như cô đáng tống giam khám đường! Mà , con nhỏ đó đến đây cái gì kìa?”

“Anh gửi điện báo về trường nên trường đuổi học cô ,” Dương Niệm Niệm thản nhiên như , “Cô học tiếp đại học, đương nhiên chỉ thể đến đây cầu khẩn rộng lòng tha thứ cho một con đường sống thôi.”

Vương Phượng Kiều nắm c.h.ặ.t t.a.y Dương Niệm Niệm an ủi: “Em cứ yên tâm. Lục đoàn trưởng nhùng nhằng thiếu dứt khoát . Cậu sẽ mềm lòng . Kẻ điều ác thì trừng trị thích đáng, thể nhân nhượng!”

Thường ngày thấy Dương Niệm Niệm lanh lảnh, tươi , Vương Phượng Kiều ngờ cô từng trải qua câu chuyện éo le thương tâm đến . Con nhỏ Dương Tuệ Oánh đúng là đồ trời đánh thánh vật! Biết thế lúc nãy tiện tay bỏ chút thuốc chuột bát chè cho nó c.h.ế.t quách cho .

Từ đơn vị trở về, Chu Bỉnh Hành còn kịp đặt lưng xuống ghế vợ kéo xềnh xệch trong bếp.

“Anh mau chạy gọi Lục đoàn trưởng về ngay!” Vương Phượng Kiều hớt hải thúc giục, “Con Dương Tuệ Oánh – chị gái của Niệm Niệm – mò đến !”

Chu Bỉnh Hành mắt tròn mắt dẹt, ngớ hỏi: “Người nhà đến thăm thì là chuyện mà, em vẻ mặt như giặc cướp tràn nhà thế ?”

“Tốt cái gì mà !” Vương Phượng Kiều trừng mắt, giận tím mặt, trông còn đáng sợ hơn cả Niệm Niệm lúc nổi máu: “Dương Tuệ Oánh ! Vốn dĩ cô mới là hôn thê của Lục đoàn trưởng, nhưng vì học đại học, cô chê bai Lục đoàn trưởng tiền đồ, nghèo kiết xác, nên dám tráo đổi con em gái ruột thịt của cho . Bây giờ đuổi học , mặt dày mày dạn mò đến tận đây để van xin Lục đoàn trưởng. Anh mau tìm Lục đoàn trưởng về xem thế nào. Em thấy con ranh Dương Tuệ Oánh đó là thứ hiền lành dễ đối phó , tuyệt đối để nó ăn h.i.ế.p Niệm Niệm!”

Cái gì? Đoàn trưởng lừa hôn ư? Hai con mắt Chu Bỉnh Hành trợn tròn lồi , giọng khàn khàn vì tức giận: “Dương Tuệ Oánh mắt mũi để trán mà dám chê bai Đoàn trưởng Lục? Hay nó ba đầu sáu tay mà dám càn thế?”

“Nó chê bai càng , chứ nếu thì mới đến lượt Niệm Niệm của chúng chứ,” Vương Phượng Kiều đẩy phắt chồng khỏi cửa, “Anh đừng lề mề dài dòng nữa, mau gọi Lục đoàn trưởng về !”

Chu Bỉnh Hành dám chậm trễ giây phút nào, cuống cuồng chạy thẳng tới đơn vị. Không tìm thấy Lục Thời Thâm ở văn phòng, vội vàng rảo bước tới nhà ăn, quả nhiên chạm mặt Lục Thời Thâm đang từ trong bước ngoài.

Chu Bỉnh Hành bộ tịch khoa trương vẻ mặt: “Đoàn trưởng, chị vợ của mò đến !”

Lục Thời Thâm nhíu mày: “Dương Tuệ Oánh?”

Chu Bỉnh Hành gật đầu: “Chính xác là mụ đó, Đoàn trưởng!”

Lục Thời Thâm thêm nửa lời, cất bước thẳng tiến cổng đơn vị. Chu Bỉnh Hành vội vàng theo , thêm thắt thêu dệt: “Vợ chị vợ của hung tợn ghê gớm lắm, qua là tay . Không khéo bây giờ hai chị em họ choảng một trận tơi bời cũng nên. Dáng của chị dâu bé nhỏ như , mà đánh lộn với bất cứ ai cũng cầm chắc phần thiệt thòi thôi…”

Trong sân nhà quân nhân, Dương Tuệ Oánh và An An mắt to trừng mắt nhỏ. Sau khi An An là con trai của Lục Thời Thâm, Dương Tuệ Oánh nhón chân đến cửa bếp, Dương Niệm Niệm đang thoăn thoắt nấu ăn, chợt nhếch mép khẩy.

Giọng điệu mỉa mai, đầy vẻ khinh thường: “Niệm Niệm, em hận chị là vì Lục Thời Thâm con nhỏ ?”

Vốn dĩ theo lý mà , cô giúp Dương Niệm Niệm trở thành vợ đoàn trưởng, thì Niệm Niệm đáng lẽ mang ơn cô mới . Cho đến khi thấy An An, cô mới vỡ lẽ lý do Niệm Niệm ghét bỏ đến . Trong lòng cô bỗng nhiên thấy nhẹ nhõm hẳn. Nếu cái giá của việc vợ đoàn trưởng là kế, cô cũng chẳng thiết tha gì. Làm kế là chuyện đơn giản cho cam.

Tay Niệm Niệm vẫn thoăn thoắt đảo rau cải trong nồi gang, chẳng thèm liếc lấy một cái. "Chị đừng ở đây giở trò mèo nữa. Nước bọt thì dành mà lát nữa van xin Lục Thời Thâm kìa. Anh sắp về đến nơi đó.”

Dương Tuệ Oánh vội vàng phân bua: “Em hiểu lầm . Chị cưới Lục Thời Thâm là vì chị chỉ thích học rộng tài cao, chứ vì hắt hủi con. Trước chị cũng hề gì về việc con.”

Ánh mắt cô soi mói quét từ xuống vóc dáng gầy guộc của Niệm Niệm, lời mang đầy vẻ cay nghiệt, châm chọc: “Dù Lục Thời Thâm từng kết hôn, con nhỏ, nhưng cưới đứa như em cũng là quá may mắn . Với điều kiện của em, ngoài cái mặt mũi với vóc dáng thì chẳng còn chút ưu điểm nào đáng kể. Muốn kiếm một chồng như Đoàn trưởng Lục thì đúng là khó như lên trời đó!"

“Xem hôm nay dùng cái sạn nhét thẳng cái miệng lẻo mép của chị thì chị chẳng đời nào chịu ngậm miệng nhỉ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-bi-ep-ga-thay-gap-quan-nhan-lanh-lung-cung-vo/chuong-105.html.]

Dương Niệm Niệm vung chiếc sạn xào rau đang nóng hổi, sấn sổ tiến thẳng về phía Dương Tuệ Oánh, vẻ mặt sừng sổ, cứ như thể thật sự dùng nó mà bịt chặt cái miệng lắm lời của cô .

“Dương Niệm Niệm, em điên ?”

Dương Tuệ Oánh sợ hãi tái mét mặt, luống cuống định bỏ chạy. Chân cô loạng choạng, suýt chút nữa thì ngã sóng xoài, vững thì một bóng cao lớn, vạm vỡ chắn ngang lối , sừng sững hiện mặt.

Dương Tuệ Oánh ngẩng đầu lên, thấy một cán bộ quân đội trong quân phục sừng sững mặt. Mày ngài mắt sáng, sống mũi thẳng tắp, đôi môi cương nghị. Một tướng mạo quả là khó tìm điểm chê. Khác hẳn với những nam sinh ở trường, cả toát lên khí chất dũng mãnh, đầy uy nghi, tựa như cánh đại bàng đang lượn nền trời xanh thẳm, bóng sói đầu đàn sải bước trong rừng già. Quả đúng là phong thái của một vị tướng tài, thể điều binh khiển tướng.

Dương Tuệ Oánh ngẩn ngơ chăm chăm một lúc lâu. Trái tim cô như vỡ tung khỏi lồng ngực. Cô khẽ gọi: “Lục Thời Thâm?”

Lục Thời Thâm lạnh nhạt gật đầu, như một lời hồi đáp hờ hững. Sau đó, sải bước thẳng đến bên cạnh Dương Niệm Niệm, nhẹ nhàng hỏi: “Không chứ?”

Dương Niệm Niệm dỗi hờn, khẽ "hừ" một tiếng: “Anh mà về chậm chạp đôi chút nữa, khi chứng kiến miệng em nhét đầy sạn .”

Nói xong, cô bếp. Món ăn trong nồi cháy cạnh, cô dứt khoát múc đĩa. Lục Thời Thâm trán cô lấm tấm mồ hôi, mím môi, lặng lẽ cúi châm lửa lò than.

Bị phớt lờ một cách trắng trợn, Dương Tuệ Oánh cảm thấy lòng chưng hửng. Cô nhanh chóng chỉnh thần sắc, cũng theo bếp giúp bưng bê bát đũa.

Bị Lục Thời Thâm và Dương Tuệ Oánh vật cản giữa, cơn giận của Dương Niệm Niệm bốc lên tận óc. Cô bực tức quăng mạnh cái sạn xào rau chảo gang, : “Hai cứ đó mà thong thả , còn thì ngoài hóng gió đây!” Nói xong, cô thẳng phòng khách, bật quạt máy, hóng mát.

An An chạy đến mặt cô hỏi: “Thím ơi, cô đó là ai ?”

Dương Niệm Niệm gắt gỏng đáp: “Một phụ nữ cực kỳ đáng ghét.”

An An nịnh nọt đ.ấ.m lưng cho cô: “Người mà thím ghét bỏ, cháu cũng chẳng ưa!”

Dương Niệm Niệm bật , véo yêu mũi bé: “Cái thằng nhóc , đúng là đồ nhóc ranh lém lỉnh!”

Nhìn thấy Lục Thời Thâm và Dương Tuệ Oánh bưng đồ ăn , cô vội vàng ngừng , giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh, thốt một lời.

Bữa cơm tối chỉ độc một đĩa trứng hấp, rau cải xào cùng một nồi cơm. Lục Thời Thâm ăn cơm ở đơn vị nên động đũa, chỉ cảnh giữa Dương Niệm Niệm và An An.

Dương Tuệ Oánh gắp một miếng rau, nhíu mày. Món rau cải xào cháy cạnh còn nhạt thếch, đúng là nuốt trôi. Cô đưa tay định lấy chiếc thìa, múc một ít trứng hấp bát để trộn cơm cho dễ ăn.

Dương Niệm Niệm nhanh tay giật phắt chiếc thìa, gằn giọng : “Món trứng hấp dành riêng cho An An, chị cũng định tranh phần với trẻ nhỏ ?”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Dương Tuệ Oánh hổ, liếc trộm Lục Thời Thâm. Thấy vẫn im lặng, cô gượng gạo: “ chỉ định múc cho An An mà thôi.”

Dương Niệm Niệm chỉ khẩy môi , thèm đáp lời. Cô ngang nhiên chia hết cả chén trứng hấp lớn cho An An. Dương Tuệ Oánh nghẹn ứ trong cổ họng.

nghĩ rằng hành động nông nổi của Dương Niệm Niệm chẳng qua là vì cô cảm thấy bất an mà thôi. Nghĩ , ánh mắt cô chuyển sang Lục Thời Thâm, điệu đà, hỏi vặn: “Anh đắc tội với ông thợ ảnh ? Một xuất sắc như , chụp bức ảnh bình thường đến ?”

Hả? Dương Niệm Niệm suýt chút nữa thì dùng đôi đũa chọc thẳng mắt Dương Tuệ Oánh. Dám cả gan mặt cô mà nhắc đến bức ảnh đính hôn của cô với Lục Thời Thâm, rốt cuộc cô định cái trò gì? Chẳng lẽ là gợi ý với Lục Thời Thâm rằng ngày bức ảnh đánh lừa, nên mới đích đến hỏi cưới ?

Càng Dương Tuệ Oánh, Dương Niệm Niệm càng thấy ngứa mắt, khó chịu vô cùng. Cô hầm hầm dậy: “ ăn no .”

 

Loading...