Vẻ ngoài của Tạ Minh Đồ vốn chẳng gì đáng chê trách, đó Tô Hiểu Mạn giúp tỉa phần gáy, chỉ giữ mái tóc đen dày. Sờ vô cùng mềm mại, cho cảm giác dễ chịu. Kiểu tóc của thể thu hút ánh của Đường Kiến Cường và những khác chỉ vì kiểu dáng mà còn vì chất tóc trời phú.
Tô Hiểu Mạn túm lấy tóc , hỏi dồn: “Anh là thợ cắt tóc già ở cửa thôn giúp cắt ?”
Tạ Cẩu Tử chột : “……”
“Anh khác Mạn Mạn cắt tóc cho .”
“Tại ?”
“Không Mạn Mạn cắt tóc cho khác.”
Tô Hiểu Mạn: “......Anh thật là lắm chuyện . Cũng chuyện gì to tát mà giấu giếm việc em cắt tóc cho ?”
“Anh sai .” Tạ Minh Đồ cúi đầu, thành thật thừa nhận lầm của , sợ Mạn Mạn sẽ tức giận, sợ cô sẽ giận dỗi thèm chuyện với . “Mạn Mạn…..”
Tô Hiểu Mạn buông lọn tóc đang nắm, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc . Tóc của Tạ Minh Đồ mềm, đỉnh đầu một cái xoáy , nó, cô thấy trong lòng dâng lên chút niềm vui khó tả, “Thôi , việc cũng to tát gì, về em chỉ cắt tóc cho thôi.”
“Em cũng sở thích giúp khác cắt tóc.”
Nếu như cắt cho khác, Tô Hiểu Mạn thể bảo đảm sẽ cắt như nữa, dù đây cũng là đầu tiên cô cắt tóc cho khác, thể nào sánh bằng các thợ cắt tóc lành nghề.
Cũng chính nhờ vẻ bề ngoài của Tạ Cẩu Tử, đôi mắt và hàng lông mày thanh tú, hợp với kiểu tóc, ngay cả khi cô cắt cho một cái đầu cua thì cũng khó mà vơi vẻ nam tính của .
“Mạn Mạn gì cũng hết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-91.html.]
Trong tai Tạ Minh Đồ lúc chỉ thấy tiếng tim đập cuồng loạn của chính . Ngay từ lúc bàn tay mềm mại của cô nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu , chẳng còn thấy bất cứ tiếng động nào khác nữa, tựa như một tấm màng vô hình bao bọc lấy , ngăn cách âm thanh ồn ã xung quanh.
Ngón tay mềm mại khẽ luồn qua mái tóc, thể Tạ Minh Đồ cứng đờ cả . Anh cố hết sức kiềm chế, mới giơ tay níu lấy bàn tay đang xoa đầu .
Anh gần gũi cô hơn, nhưng sợ Mạn Mạn chối bỏ , sợ cô ghét bỏ ... Giá như mỗi ngày Mạn Mạn đều thể vuốt ve mái tóc như , thấy mãn nguyện lắm .
"Được , chúng về thôi." Tô Hiểu Mạn giúp Tạ Minh Đồ vuốt mái tóc, nhất là những chỗ cô xoa rối tung, hai sợi tóc con cứ chổng ngược lên. Tô Mạn vuốt mãi chúng mới chịu xuôi xuống.
Tạ Minh Đồ dậy, cảm thấy đầu ngứa nên đưa tay gãi mấy cái. Mái tóc vuốt gọn gàng vểnh lên.
Tô Hiểu Mạn là thích sự tươm tất, vì khi thấy tóc Tạ Minh Đồ vểnh lên, cô chạy vội lên mấy bậc thang. Tận dụng chiều cao chênh lệch, cô một tay chống tường, một tay xoa đầu , : "Đừng cử động, tóc vuốt gọn ghẽ, gãi một chút nó vểnh lên ."
Mặc dù Tạ Cẩu Tử chẳng mấy bận tâm đến vẻ bề ngoài của , nhưng Tô Hiểu Mạn thì chút. Kiểu tóc là thành quả công sức của cô, thể hỏng cái "công trình" của cô .
Huống hồ, bên ngoài còn đang họ mà.
Cô giơ tay giúp Tạ Minh Đồ vuốt tóc, mặt đối mặt. Tạ Minh Đồ thể thấy khóe miệng cô khẽ mỉm , đôi mắt hạnh to tròn, long lanh nước đang ngước , hai b.í.m tóc đen rủ xuống ngực, phía là vòng eo con kiến.
Gà Mái Leo Núi
Tạ Minh Đồ cố gắng hết sức để kiềm chế bản , mới kiềm dang tay ôm cô lòng.
Anh càng ngày càng khao khát đến gần và ở bên cô.
"Đi thôi." Tô Hiểu Mạn vỗ nhẹ lên đầu mấy cái, cả thả lỏng, đôi chân vốn đang nhón gót bỗng thả lỏng. Có lẽ do lúc nãy kiễng chân quá lâu, khi cô thả chân xuống chỉ cảm thấy đầu gối mềm nhũn, một cơn đau nhói từ chân lập tức truyền lên tận óc.
Cơ thể cô lảo đảo ngả về một phía, đau đến chảy cả nước mắt, "Đau quá!"