Bây giờ là vụ nuôi tằm mùa thu, Triệu Thanh Thanh cùng Trương Lị Lị theo chân mấy chị em phụ nữ trong thôn lên núi hái lá dâu. Trên những ngọn núi quanh đây đều trồng xanh um cây dâu, đủ loại lớn bé, mấy đứa trẻ lớn tuổi trong làng cũng lên núi hái lá dâu.
Những nương dâu xanh mướt trải dài tít tắp. Bà con dùng loại túi chuyên dụng để đựng lá dâu, mỗi túi chất đầy năm mươi cân. Từng bao lá dâu chất thành đống gọn gàng ven đường, chờ cánh tài xế trong làng chở xuống núi.
“Nhìn xem, đây là lá dâu tằm, lá nào lá nấy xanh non mỡ màng, chất lượng hảo hạng.”
“Công điểm tính như vầy: cứ hái hai ba túi lá dâu là một công điểm.”
“Ngay cả mấy đứa trẻ con cũng kiếm kha khá công điểm, bởi chúng thạo việc ngắt lá dâu.”
Triệu Thanh Thanh và Trương Lị Lị đội mũ cùng những phụ nữ trong thôn ngắt lá dâu. Người phụ nữ hướng dẫn thoăn thoắt ngắt lá dâu, dặn dò các cô những điều cần lưu ý khi nuôi tằm.
“Nhìn cái , đây là lá non, loại lá thích hợp cho tằm con ăn.”
“Với tằm con, chúng cắt lá dâu thành mảnh nhỏ xíu, cũng phần phiền phức đấy.”
Trương Lị Lị giơ tay lau mồ hôi trán. Dù công việc ở nương dâu sạch sẽ hơn nhiều so với việc đồng áng khác, nhưng cũng vất vả chẳng kém.
Nương dâu xanh mướt mắt, mỗi khi mỏi lưng mỏi gối, dừng chân nghỉ cạnh bờ ruộng, ngắm gió thoảng lay động từng mảng lá xanh rì cũng đủ khiến lòng nhẹ nhõm phần nào.
“Sao Tô Hiểu Mạn vẫn đồng việc thế?” Trương Lị Lị cau mày khó chịu.
“Sao cô cùng luôn cho tiện?”
“ cũng chẳng rõ. Nghe là chút việc bận nên kịp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-80.html.]
Gà Mái Leo Núi
“Thôi kệ cô , tí nữa đại nương sẽ đưa chúng đến nhà nuôi tằm, chúng cứ học thật là .”
Trong lòng Trương Lị Lị thầm khẩy, đúng là Tô Hiểu Mạn vẫn ngựa quen đường cũ. Biết nương dâu việc là cô liền đến đây.
Lúc mới đến thì luôn miệng học tập thật , giờ lộ rõ bản chất .
…….
Sau khi hẹn với Chu Hiểu Phượng ngày mai đến nhà chị Thuận, buổi tối Tô Hiểu Mạn về nhà, thắp đèn dầu để mau chóng thành bộ áo cưới cho cô . Tô Hiểu Mạn quá thích cách gọi “áo cưới đỏ”, bởi hai chữ cứ khiến cô rợn khi nghĩ đến những chuyện chẳng mấy ho.
Hỏi rõ thời gian Chu Hiểu Phượng tổ chức lễ cưới và những phong tục cụ thể trong lễ cưới của họ, Tô Hiểu Mạn bắt đầu tính toán kỹ lưỡng. Dù cũng chẳng thể sát ngày cưới mới giao áo. Phải thành càng sớm càng mới .
Hơn nữa, còn cần sửa chữa đôi chỗ, nên xong vài ngày. Ban ngày cô vẫn còn chuyện khác , nên tranh thủ từng giờ rảnh rỗi để mau chóng thành bộ đồ cho cô .
Bởi , Tô Hiểu Mạn cũng chọn hoa văn thêu áo quá mức phức tạp. Cô dùng khuy cài bọc vải, bên cạnh thêu một đóa mẫu đơn to bản, tay áo cũng điểm xuyết hoa văn, phía chân váy thêu bướm vờn hoa.
Cô thành thạo việc thêu thùa nên chẳng thấy chút mỏi mệt nào, cũng bởi thời đại hoạt động giải trí nào khác. Đối với thích thêu thùa như Tô Hiểu Mạn mà , thêu thùa cũng giống như một thú tiêu khiển lúc rảnh rỗi .
Tô Hiểu Mạn giữ gìn đôi mắt của , một chốc thêu thùa liền dậy thả lỏng thể và để cho mắt nghỉ ngơi đôi chút.
Bản cô cảm thấy chỉ đang giải trí thôi, nhưng bên cạnh khỏi chạnh lòng xót xa cho cô.
Tạ Minh Đồ chiếc ghế đẩu, đôi mắt sáng như dán bộ áo cưới đỏ thắm trong lòng Tô Hiểu Mạn, cũng đang nghĩ đến chuyện gì.
Tô Hiểu Mạn đầu , cho rằng đang tò mò về tấm áo tay , vì bỏ quần áo xuống, tùy tiện hỏi: “Anh thấy chất liệu ? Đó là loại vải nhất trong phố bây giờ đó.”