“Không , để ”. Tô Hiểu Mạn dân ở đây hầu hết đều mang họ Chu, qua đều dây mơ rễ má, gia đình Chu Hiểu Phượng ở trong thôn cũng tiếng tăm, nếu cả nhà Chu Hiểu Phượng quý mến, thì việc học hỏi, ăn chắc chắn sẽ xuôi chèo mát mái hơn nhiều.
Chu Hiểu Phượng mừng rỡ chạy về nhà, gặp Dương Trường Quế đang đến nhà . Dương Trường Quế vợ tương lai khuyên nhủ về cơ quan việc, nhưng trong lòng vẫn yên, đang định tìm mua mấy tấm phiếu vải, ngày mai nhờ chú đ.á.n.h xe thị xã mua ít vải đỏ mang về.
Sau khi tan , Dương Trường Quế nhớ nhung Chu Hiểu Phượng, vợ tương lai kể rằng cô cắt hỏng tấm vải đỏ nên nhiều, dù thì cũng đích đến an ủi cô dâu tương lai của .
Ai ngờ, đặt chân đến cổng nhà họ Chu thì thấy Chu Hiểu Phượng tươi như hoa chạy về, lập tức ngẩn , ngắm nụ rạng rỡ của cô.
“Hiểu Phượng”.
“A”. Chu Hiểu Phượng thấy Dương Trường Quế, trong lòng cũng thấy vui phơi phới, còn chút e thẹn: “Sao tới đây ?”.
“Hiểu Phượng, đến cho em, em cần lo lắng, ngày mai sẽ xin nghỉ để thị xã mua vải.”
“Mua vải? Mua vải để gì?” Đang ngập tràn niềm vui nên Chu Hiểu Phượng còn hề nắm chuyện sáng nay.
“Không em tấm vải cắt hỏng ư, em đừng lo lắng, ngày chúng kết hôn, nhất định sẽ lo cho em bộ đồ nhất, lộng lẫy nhất….…”
Lúc Chu Hiểu Phượng mới hiểu , vội vàng ngăn cản: “Anh đừng mua, bộ áo cưới của em may giúp , đừng phí phạm tiền bạc gì cho uổng, chỉ cần chờ đến ngày cưới là xong”.
Gà Mái Leo Núi
Vừa nhớ tới bộ váy đỏ thử lúc nãy, đáy lòng Chu Hiểu Phượng liền sướng rơn cả , cứ nghĩ đến cảnh thương thấy trong bộ cánh đỏ tươi , lòng cô càng lâng lâng sung sướng.
“Anh về thôi, chuyện cần bận tâm gì, cứ đợi tin vui là ”.
Chu Hiểu Phượng khuyên nhủ mãi thì Dương Trường Quế mới về, dặn dò phung phí tiền bạc: “Nếu dám mua vải thì em sẽ gả cho nữa, em là đấy nhé”.
“Anh cứ yên tâm, em nhất định sẽ để chịu thiệt thòi ”.
“Tay nghề may vá của chị Hiểu Mạn vô cùng khéo léo, cứ đợi đến ngày đó là , bây giờ tiện cho xem .”
Lúc Chu Tiên Hùng về đến nhà, thì thấy vợ Hứa Cần soi gương ngâm nga hát, vẻ mặt cô rõ ràng là đang vô cùng phấn khởi.
“Hôm nay nhà khách khứa gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-79.html.]
“Hiểu Phượng đến mượn máy may áo cưới.”
“Sao?” Chu Tiên Hùng thấy vẻ mặt hạnh phúc của cô thì nhịn trêu chọc: “Em họ cưới hỏi, may áo cưới, chị dâu như em vui như sắp lên xe hoa ?”
Hứa Cần trừng mắt một cái: “Ngày mai em trong phố một chuyến.”
“Em trong phố gì?”
“Em mua ít vải về may quần áo.”
“May quần áo gì?”
Hứa Cần nhún vai, vui vẻ : “Việc đừng vội hỏi, cứ đợi thành phẩm của em . Em tiết kiệm phiếu vải lâu .”
“Tiết kiệm lâu như mà may cho một bộ?”
“Anh tránh sang một bên !”
Ban ngày Tạ Minh Đồ cũng mấy đàn ông khác theo Chu Hạ Cường học lái máy kéo ngay tại làng. Một đám tập lái xe, trong đó Tạ Minh Đồ và Khương Yến Đường học nhanh nhất. Chu Hạ Cường thấy thì cho hai họ thử cầm lái lên núi, giúp bà con trong thôn chuyển đồ đạc.
“Trong làng của chúng thêm mấy tài xế mới !” Ông cụ nhấm chén nước chè bên cạnh cất lời trêu đùa.
“ cũng lái máy kéo.”
Trong suy nghĩ của những thanh niên trẻ trong thôn, lái máy kéo chính là công việc nhẹ nhàng thể diện, nhiều cầm lái mà còn chẳng cơ hội . Bây giờ thấy mấy từ nơi khác tới cầm lái máy kéo, khiến cánh thanh niên trong làng vô cùng ghen tị.
“Nếu , cứ việc lên mà thử, chỉ sợ chú mày cầm lái thôi.”
Hà Lượng nào lái máy kéo , thế còn chê cái máy phân quá cũ, ngày hôm qua lái vũng bùn, bây giờ xe đều dính đầy bùn, bẩn vô cùng.
“Cánh trẻ học cái gì cũng nhanh, nào, theo lên núi một chuyến!”