Tô Hiểu Mạn ngạc nhiên: "... Sao cơ? Tiếng gì đúng?"
Tạ Minh Đồ vội giải thích, chỉ khẽ đáp: "Tiếng của nó đúng." Rồi chỉ tay về phía chiếc máy kéo đang im lìm mặt đất.
Tô Hiểu Mạn vẫn hiểu mô tê gì. "Không đúng chỗ nào cơ? Rõ ràng nó đang kêu vang ầm ĩ mà?"
Bác Chu Hạ Cường đang xổm đất chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy kinh ngạc: "Này tiểu tử, cũng tiếng động cơ đúng ?"
Tạ Minh Đồ bước tới, khẽ xổm xuống bên cạnh bác Chu Hạ Cường, đó chỉ một vị trí động cơ và rõ: "Chính là chỗ đúng."
Bấy giờ, Chu Hạ Cường mới thực sự thấy hứng thú, kinh ngạc mặt Tạ Minh Đồ, thuận tay đưa cho một món đồ nghề.
Gà Mái Leo Núi
Tạ Minh Đồ cầm món đồ nghề, xoay vặn, siết chặt một chỗ. Chu Hạ Cường hề ngắt lời, chỉ thấy đang lắng tiếng máy, dùng sức gõ vài điểm khác, còn tiện tay phụ giúp sạch động cơ.
Chẳng mấy chốc, chiếc máy kéo vốn “ngoan cố bất động” bỗng nhiên nổ máy đều đều, rung lên từ từ lăn bánh về phía .
“Được ?”
“Bác Chu, sửa xong ?”
“Thử xem còn chỗ nào trục trặc nữa ?”
Tạ Minh Đồ buông đồ nghề, đầu liếc Tô Hiểu Mạn một cái. Bấy giờ, Hiểu Mạn cũng chẳng gì, cô nào ngờ Tạ Minh Đồ còn sửa máy kéo.
Cái thằng Tạ Cẩu Tử quả là đa tài đa nghệ.
Tô Hiểu Mạn: “...”
Thế mà rõ ràng đại đội của họ nào chiếc máy kéo nào.
Nhìn Tạ Minh Đồ việc cứ như ngựa quen đường cũ, Chu Hạ Cường coi như một tay lão luyện. Trước đây ông cũng từng , những quen thuộc máy kéo đến nỗi, chỉ cần tiếng là ngay chỗ nào hỏng.
Chẳng ngờ trong đội ngũ một trẻ tuổi mà bản lĩnh như .
“Cậu trai trẻ giỏi giang ghê!”
Chu Hạ Cường hỏi : “Cậu học mấy năm ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-70.html.]
Tạ Minh Đồ khẽ lắc đầu.
“Cậu chịu ? Ai dạy ? Ông thầy già của cho phép ? Có bản lĩnh thế mà sớm một tiếng, xem là thợ sửa máy kéo giỏi lắm. Chắc là cũng lái luôn chứ?”
Tay Tạ Minh Đồ dính đầy dầu máy đen sì, cau mày xuống bàn tay , đáp: “ từng học qua.”
Chu Hạ Cường chẳng tin: “Cậu đùa chắc? Chưa từng học? Vừa nãy cầm đồ nghề xoay tới xoay lui thoăn thoắt thế mà?”
“Còn là từng học?”
Tạ Minh Đồ: “... Lúc nãy học từ bác.”
Thật , đây đúng là đầu tiên Tạ Minh Đồ sửa máy kéo, đúng hơn là đầu tiên trong đời chạm cái khối sắt màu vàng đất . Vừa nãy, chăm chú quan sát động tác sửa máy của Chu Hạ Cường, lắng tiếng động và tự phán đoán để thực hiện.
Chuyện , đối với mà , nào việc khó gì.
“Học từ ? Cậu đùa cái gì thế, khẳng định học về máy kéo mấy năm . Nếu là những khác tới chạm cũng chẳng thứ là cái gì. Lão già như ngày nào cũng tiếp xúc với nó nên mới...”
Ban đầu, Chu Hạ Cường vẫn còn nghi hoặc, nhưng khi Trần rõ rằng bên đại đội của họ căn bản hề lấy một chiếc máy kéo nào, ông mới tin tưởng rằng đây là đầu tiên Tạ Minh Đồ tiếp xúc với cỗ máy .
Ngay lập tức, Chu Hạ Cường kinh ngạc thôi, liên tục vỗ vai Tạ Minh Đồ. Giọng điệu của ông cũng trở nên nhiệt tình hẳn lên. Người đàn ông vốn si mê máy kéo từ những năm sáu mươi, nên thiện cảm đặc biệt với những ai am hiểu về chúng. “Tên tiểu tử đúng là một nhân tài, thiên phú! Thằng con trai nhà thì chịu, dạy nó học máy kéo từ nhỏ mà nó chẳng chịu , cũng chẳng thích học gì sất...”
“Thế thì, theo học , dạy cặn kẽ thứ...”
Lần , Chu Hạ Cường vốn dĩ còn lạnh mặt, giờ bắt đầu “mở máy hát” liến thoắng. Suốt đường ông chỉ khen ngợi Tạ Minh Đồ, khiến đám Tô Hiểu Mạn cứ thế mà .
Bác Chu quả là lật mặt như lật bánh tráng, thái độ khác hẳn một trời một vực.
Một khi “mở máy hát”, nhà quê thì chuyện gì cũng thể hỏi. Chu Hạ Cường còn buột miệng hỏi quan hệ giữa Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ là gì, vì bình thường thấy hai trông thiết.
Tạ Minh Đồ chớp chớp mắt, đáp lời mà sang Tô Hiểu Mạn.
“Năm nay chúng mới cưới ạ.” Tô Hiểu Mạn cũng chẳng gì giấu giếm.
Trong mắt ngoài, họ quả là một cặp vợ chồng.
Chu Hạ Cường xong câu trả lời, thoáng chút sửng sốt: "Có tiền đồ lắm! Cậu nhóc thật sự triển vọng! Cưới một cô vợ xinh thế ."