Cái , hẳn là gu thẩm mỹ quá đỗi xuề xòa đây. Dù là mỹ nam nhưng sống tùy tiện đến mức thể nào cứu vãn nổi vẻ ngoài xuất chúng của .
Tô Hiểu Mạn buột miệng hỏi một câu từ tận đáy lòng: “Tạ Minh Đồ, ít khi tắm rửa ?”
Tạ Minh Đồ lắc lắc đầu.
“Ngày nào cũng tắm.”
Anh khẽ nhấc đầu, liếc Tô Hiểu Mạn một cái, rũ mắt xuống. Hàng mi dày rậm như cánh quạt, mái tóc mới cắt mềm nhũn lòa xòa đỉnh đầu, còn chút xõa tung tự nhiên.
Vẫn cứ ngoan ngoãn như một chú cún.
Tô Hiểu Mạn nên tin lời đàn ông . Anh cứ khăng khăng ngày nào cũng tắm rửa, nhưng dáng vẻ thì chẳng giống chút nào. Lúc nào cũng nhếch nhác, cáu bẩn, chẳng lang thang xó xỉnh nào mà lúc nào cũng bám đầy bùn đất.
Thế nhưng... quả thực chẳng hề mùi khó chịu.
Ngẫm kỹ , ngày nào cũng tắm rửa mà vẫn nhếch nhác đến thế, chuyện cũng là nỗi đau đầu của ít các bậc cha với mấy đứa trẻ hiếu động thời nay.
"Vậy bây giờ tắm , gội cả đầu nữa, tắm rửa sạch sẽ những sợi tóc con , bằng sẽ khó chịu lắm đấy."
Tạ Minh Đồ tắm rửa xong xuôi, một bộ quần áo sạch sẽ. Mái tóc cũng còn bù xù như bờm sư tử nữa, quả thực như biến thành một khác .
Mái tóc đen nhánh dính chút nước, ánh đèn dầu mờ nhạt trông trơn bóng vô cùng. Tô Hiểu Mạn lén về phía đỉnh đầu vài cái, cô dám kỹ nửa gương mặt của Tạ Cẩu Tử.
Tô Hiểu Mạn cảm thán trong lòng, nếu Tạ Minh Đồ mang khăn che mặt, che nửa gương mặt, chỉ cái trán, hàng lông mày và đôi mắt, sẽ cảm giác như một trai thanh tú đến lạ. một khi bỏ khăn che, để lộ bộ râu rậm rì khiến thẳng , lập tức biến thành một gã Tạ Cẩu Tử lôi thôi, xí đến thể tả.
Cô từng kiểu " xa thì dáng", Tạ Cẩu Tử thì đây? Hay là "Đẹp nửa mặt " chăng?
Tô Hiểu Mạn nhịn mà liếc cằm của Tạ Cẩu Tử, lập tức xoay , hai vai run run, cố nén để bật thành tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-43.html.]
– Cô tự hỏi, bao giờ thì tên Tạ Cẩu Tử mới chịu nổi mà cạo bỏ bộ râu đó .
Chính thấy khó chịu ?
Thật khó hiểu.
Tô Hiểu Mạn cảm thấy hành vi và gu ăn mặc của Tạ Cẩu Tử thật khó hiểu càng khó lường, một bên lấy kim chỉ , bắt đầu may vá quần áo cho gia đình.
Vệt sáng vàng hắt nhẹ lên khuôn mặt xinh của cô. Một suối tóc dài đen nhánh buông xuống vai , cô cúi đầu, khiến cho gương mặt vốn kiều diễm vô ngần càng thêm vài phần dịu dàng, hiền thục đúng chuẩn phụ nữ thời bấy giờ.
Tạ Minh Đồ chiếc ghế trúc nhỏ, cầm con d.a.o rỉ sét đẽo gọt mẩu gỗ. Tâm trí còn đặt công việc nữa, bởi vì nhận thỉnh thoảng ánh mắt Tô Hiểu Mạn vô tình lướt qua .
Cơ thể bỗng dưng chịu sự khống chế, cảm giác bất an nhưng xen lẫn chút phấn khích vui mừng len lỏi, khiến thể tĩnh tâm .
Gà Mái Leo Núi
Anh sờ sờ cằm của .
– Cô thích bộ râu đến thế ?
Đêm khuya tĩnh lặng, trong tai Tạ Minh Đồ vẫn cứ vang vọng đủ thứ âm thanh: tiếng côn trùng rỉ rả ngừng, tiếng thì thầm to nhỏ... nhưng chẳng hề để tâm đến những điều đó. Thay đó, chú ý lắng tiếng kim chỉ khẽ khàng va .
Ngày hôm , Tạ Minh Đồ bắt đầu đồng việc cùng trong nhà.
Tuy rằng thì vẫn là đó, nhưng bố Tạ và ba Tạ suýt nữa thì nhận .
"Lão ngũ? Thật là lão ngũ đó ?"
"Sao đổi kiểu tóc ?"
Anh ba Tạ tò mò chằm chằm mái tóc của Tạ Minh Đồ. Kiểu tóc mới sạch sẽ, gọn gàng, trông thoải mái, trẻ trung , khác một trời một vực với mái tóc rối bời như mớ lông chim của lão ngũ thường ngày.