Nếu đáp án, thì đ.á.n.h cược để gì nữa?
Nghe con gái rằng sẽ đ.á.n.h cược, Liễu Thục Phượng như hắt một chậu nước lạnh , bất thình lình sững sờ.
Bà vẫn luôn cảm thấy là một bà vợ tinh mắt, , phát hiện một viên ngọc thô thể mài dũa thành công, cảm thấy đó thể là một rể .
Kết quả là con gái bà chẳng tỏ chút hứng thú nào.
“Mẹ, Tạ Minh Đồ dáng dấp ạ?” Tô Hiểu Mạn tò mò hỏi.
“Mẹ từng gặp nó lúc còn nhỏ, chắc là tầm chừng đó tuổi. Ở trong thôn, nó như mấy đứa trẻ trong tranh tết , đều bảo từng thấy đứa trẻ nào kháu khỉnh như . Hồi đó cảm thấy con mới là đứa trẻ xinh nhất thôn , nhưng mà nó cũng chỉ thua con một tí xíu mà thôi.”
“Lúc khi nó đưa cha con về nhà, cũng cẩn thận đ.á.n.h giá qua. Thằng bé tướng mạo đoan trang, mũi cao mắt sáng, mà xí chứ.”
“Khẳng định là nó lớn lên tệ . Nếu con tin, hai con đánh… đ.á.n.h cá .”
“Mẹ, con đ.á.n.h cá với . Chúng ăn cơm thôi.”
Bữa cơm trưa nhà họ Tô cơm tẻ nóng hổi ăn kèm món thịt thỏ hong gió. Từng miếng thịt thỏ săn chắc thái nhỏ, xào với dầu và ớt cay, cuối cùng rắc thêm chút hành lá thơm lừng. Cái mùi thơm , thì đúng là thèm nhỏ dãi!
Con thỏ quả là béo , khi mới mang sang, lớp da vàng óng căng mẩy. Lúc nhai thử, thịt mềm độ dai, vị cay nồng quyện với hương thơm đặc trưng, ăn cùng cơm thì hao cơm .
Gà Mái Leo Núi
Cái nồi nấu thịt thỏ xong còn dùng để hớt một bát cơm tẻ. Từng hạt cơm dính đáy nồi, thấm đẫm mùi thịt, mùi dầu béo ngậy, chỉ mới ngửi thôi khiến ai nấy ứa nước miếng.
“Con thỏ béo quá chừng. Hiểu Mạn lấy ở mà món ?” Liễu Thục Phượng ăn ngon lành, miệng ngừng xuýt xoa.
“Không , là Minh Đồ mang về cho con đấy ạ, ở nhà thì con rõ.”
“Mẹ đoán ngay mà. Thôi, để một nửa, tối nay cho bố và mấy con ăn. Để bố con nếm thử món quà của rể hiếu thảo.” Liễu Thục Phượng đầy ẩn ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-36.html.]
Tô Hiểu Mạn chỉ cúi đầu ăn cơm, tạm thời gì thêm với .
Cả ba ăn sạch bách mâm cơm, đến cả những lát ớt khô, miếng gừng trong đĩa cũng còn sót . Tô Hiểu Mạn ăn no căng bụng, đây quả là bữa cơm ngon nhất kể từ khi cô về cái thời .
Thịt thỏ thật thơm!
Tô Hiểu Mạn thầm tính toán, về sẽ tự lên núi đặt bẫy thỏ.
Chị dâu Tô ăn uống thỏa thuê, tâm trạng cũng nhờ mà vui vẻ hẳn lên, ngoài rửa bát đũa.
“Này con, đây là chìa khóa căn nhà cũ, cả chìa khóa hòm nữa. Con cất thứ gì thì cứ để trong hòm.”
Tô Hiểu Mạn nhận lấy chìa khóa, gật gật đầu.
“Sau khi hai đứa con tách khẩu khỏi nhà họ Tạ, thể tạm thời chuyển về căn nhà cũ ở. Rồi từ từ, sẽ tính chuyện dựng nhà mới.”
Tô Hiểu Mạn: “…Mẹ, nghĩ xa quá đó.”
“Không xa con ạ, con là con gái của , đương nhiên tính toán đường dài cho con chứ.” Liễu Thục Phượng hiền, vỗ nhẹ đầu con gái.
“Giờ lấy chồng , đừng lười biếng quá nhé. Phải thường xuyên đội việc, mấy việc đơn giản kiếm chút công điểm. Cậu cả của con sẽ đỡ đần con.”
Cậu cả của Tô Hiểu Mạn tên Liễu Triệu Cường là trưởng đội sản xuất mới nhậm chức.
Nhắc tới trai , Liễu Thục Phượng lo lắng: “Dạo con hăng hái lắm, một lòng dẫn dắt tăng gia sản xuất, khiến cuộc sống khá giả hơn. Cậu khai hoang thêm nhiều đất, mở rộng ao cá, còn xây trại chăn nuôi nữa chứ…”
“ cũng ít ngày thường vốn lề mề, việc qua loa đại khái. Dù Liễu Triệu Cường nhiệt tình đến mấy, hưởng ứng lời kêu gọi của , nhưng việc tăng gia sản xuất ngày một ngày hai mà thấy ngay hiệu quả. Lượng công việc chồng chất sẽ khiến mệt mỏi, đáng sợ nhất là khi họ nản lòng thoái chí, cuối cùng chẳng gì nên hồn.”
“Giờ đội đang thiếu , con cũng xắn tay giúp đỡ nhiều hơn, bắt đầu việc tử tế thôi.”