Hai câu ý là nhạo việc cô đang một tiểu thư quyền quý yên phận, tự dưng mấy việc tay chân khổ cực, thấp kém.
Tô Hiểu Mạn tiện tay bỏ vài chiếc lá giỏ tre, tiếp tục về phía cánh đồng nơi các xã viên đang việc.
Khi Tô Hiểu Mạn đặt chân tới nơi, ít xã viên tạm nghỉ tay, bóng cây cổ thụ mà hóng mát. Người đội mũ rơm, mang khăn trùm đầu che nắng; những chiếc cuốc, lưỡi hái vứt bừa bãi đất. Lúc , tiếng gọi í ới của những nhà mang cơm trưa vọng tới, khiến mùi thức ăn quyện lẫn trong khí.
Tô Hiểu Mạn chào hỏi trưởng đội, mất mấy công sức nhận dáng cao gầy, xanh xao như bộ xương khô của “Tạ Cẩu Tử” đang lẫn trong đám . Anh gầy đến đáng sợ. Ông Tạ và Tạ tam ca cách đó xa.
“Hôm nay con tới đưa cơm ?” Ông Tạ nheo mắt cái nắng chang chang, lên tiếng gọi cô.
Tô Hiểu Mạn khẽ gật, đem phần cơm mang đến chia đều cho trong nhà họ Tạ. Nàng chia công bằng, phần ăn của những lao động nặng nhọc đều ngang , ai thể chê trách lời nào. Cuối cùng, nàng để cho phần ít nhất.
Ông Tạ đồ ăn trong chén, lòng gật đầu.
Tạ tam ca gì, cúi đầu ăn cơm.
Tạ nhị ca liếc hai ba miếng thịt khô trong chén, trong lòng chút vui. Trước đây, dù chia thế nào thì luôn phần hơn cả.
Tạ Minh Đồ cầm chén cơm của trong tay. Đây là đầu tiên chia nhiều cơm đến , còn vài miếng thịt. Vốn dĩ, những miếng thịt thường chẳng bao giờ tới lượt ăn.
Gà Mái Leo Núi
Sau khi chia xong phần ăn, Tô Hiểu Mạn xuống cạnh Tạ Minh Đồ, cầm đũa bắt đầu dùng bữa. Tuy tay nghề của chị dâu cả khéo léo cho lắm, nhưng ít hôm nay đồ ăn còn mùi khói khét lẹt như hôm qua nữa.
Bát đũa, xoong nồi cũng rửa sạch sẽ tươm tất.
Nàng cũng chia cho một miếng thịt khô bé xíu. Tuy mặn cứng, nhưng ít cũng một miếng thịt, mang chút vị dầu mỡ béo ngậy. Ở thời đại , ai nấy đều thiếu thốn chất béo, thèm thịt thèm cá, Tô Hiểu Mạn cũng ngoại lệ.
Thịt khô nhà họ Tạ quá mặn. Sau khi ăn xong, Tô Hiểu Mạn nhịn cảm thấy khát khô cổ, bèn đặt chén cơm sang một bên, ngửa đầu uống từng ngụm nước mát trong ống trúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-26.html.]
Chờ đến khi nàng uống nước xong, bưng chén cơm lên, bỗng thấy trong chén thêm ba lát thịt khô nữa, vẫn là loại nạc mỡ đan xen, trông thật hấp dẫn.
Tô Hiểu Mạn sững sờ. Ánh mắt nàng hướng về phía Tạ Cẩu Tử đang cúi gằm mặt lùa cơm. Chẳng cần hỏi cũng , mấy miếng thịt từ mà .
Tô Hiểu Mạn: “...”
Nàng thầm nghĩ, cái thằng bé mà ngốc nghếch đến thế! Bản gầy trơ xương, chẳng còn bao nhiêu da thịt, mà còn mang hết phần thịt của cho nàng.
Tô Hiểu Mạn hiểu rõ, lúc Tạ Minh Đồ tuyệt đối chẳng chút tình cảm nam nữ nào với nàng. Việc chia thịt cho nàng, đơn thuần chỉ xuất phát từ lòng thiện lương của một thằng bé đáng thương.
Nàng trả mấy miếng thịt cho , nhưng cảm thấy thể nào từ chối lòng của thằng bé đáng thương .
Trước khi vị vai ác hắc hóa, quả thật đỗi đơn thuần và thiện lương.
Anh cũng mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi, qua tuổi thành niên là bao. Nếu ở vài chục năm , với tuổi , vặn là một sinh viên năm nhất đại học.
Môi Tô Hiểu Mạn khẽ mấp máy, nàng cầm đũa gắp lấy mấy miếng thịt cho miệng. Nàng cảm thấy về thể đối xử với Tạ Cẩu Tử như một em trai. Tạ Minh Đồ cũng giống như Xuân Quyên, tuy bề ngoài vẻ lôi thôi lếch thếch, dáng vẻ chân chất quê mùa, nhưng thiện ý họ dành cho nàng đều là thật tâm.
Tạ nhị ca bưng chén cơm của , trong lòng phần hài lòng. Hắn kìm mà liếc Tô Hiểu Mạn thêm mấy bận.
Ban đầu, ghét bỏ vợ lắm điều của lão ngũ. khi liếc thêm vài , chợt nhận phụ nữ tên Tô Hiểu Mạn quả thực xinh .
Eo nhỏ m.ô.n.g to.
Hắn nuốt khan, ánh mắt cứ thế dán chặt lên nàng, thể dứt .
Bữa cơm trưa nay, ngoài dăm ba miếng thịt khô ít ỏi, chỉ rau xanh và canh đậu hủ. Chị dâu cả quả thực nấu ăn dở tệ, món canh đậu hủ thật khó nuốt, hoặc cũng thể , thứ đậu hủ dùng để nấu canh chẳng gì, nặng mùi tanh nồng của đậu.