Đứa bé trong bụng Chu Tiểu Hủy còn chào đời, nhỡ là một đứa con gái nữa, cái mặt mũi để cho hết.
Không tách sống riêng với bố , ít nhất trong nhà vẫn còn đứa cháu đích tôn Tạ Diệu Tổ.
Tạ Diệu Tổ là gốc rễ, là hy vọng của nhà họ Tạ bọn họ, thằng bé còn cái thông minh giống hai nó, học hành ắt sẽ đến nỗi nào.
“Không tách hộ khẩu , nhà con ở riêng.”
Tôn Mai và ông Tạ cũng gật đầu đồng tình: "Được, cứ ."
Trong nhà thêm gia đình của thằng Ba, cũng thêm đỡ đần việc nhà.
"Không ! Nhất định tách hộ khẩu!" Chu Tiểu Hủy đồng ý, cuối cùng cô cũng đợi đến lúc ở riêng, nhà cả và chú năm đều sắp tách hộ khẩu , cứ chừa mỗi nhà cô và nhà hai thế ?
Anh Ba Tạ nhíu mày : "Tại cứ đòi tách hộ khẩu, cái cô , cô nghĩ gì thế, chẳng lẽ bố thường ngày lo lắng cho nhà chúng ?"
"Nếu ngay cả nhà chúng cũng tách ở riêng, việc đồng áng, cơm nước trong nhà ai sẽ lo đây?" Anh Ba Tạ suy nghĩ chu đáo, nếu ngay cả nhà bọn họ cũng đòi tách hộ khẩu, trong nhà chỉ còn vợ chồng hai, những việc lặt vặt hàng ngày như giặt giũ, nấu nướng, gánh nước,... sẽ do ai ?
Gà Mái Leo Núi
Trước đây những việc đều là do Chu Tiểu Hủy với Tần Tú Anh , nếu ngay cả nhà bọn họ cũng thì bố đây?
"Trong nhà chẳng còn hai với chị dâu ?" Chu Tiểu Hủy vuốt cái bụng lộ , đôi mắt đỏ hoe chồng .
"Chị dâu thì gì , em việc mới nhanh chứ, đây vốn là phận sự của em , cứ sai Xuân Quyên và Hạ Quyên cùng thì chẳng mấy chốc mà xong thôi." Anh Ba Tạ cho rằng vợ việc nhà là điều đương nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-197.html.]
"Tại cùng Xuân Quyên, Hạ Quyên nai lưng quần quật để hầu hạ cả nhà chồng , còn vợ chồng hai và thằng Diệu Tổ thì thảnh thơi ? Chẳng lẽ bọn họ sinh là cao sang quyền quý, còn Chu Tiểu Hủy đây thì thấp hèn, việc dơ bẩn, nặng nhọc gì cũng đến tay ." Chu Tiểu Hủy thật sự chịu nổi mà bùng phát.
Trước đây tách hộ khẩu thì thôi, cô với chị dâu Tần Tú Anh cùng chịu đựng trong cái vũng lầy , nhưng bây giờ cả đều mang theo chị và mấy đứa nhỏ tách ở riêng, mà gia đình cô vẫn ở nhà họ Tạ, bắt Chu Tiểu Hủy cùng hai đứa con gái trâu ngựa cho nhà .
Phục vụ đàn ông của còn đủ, giờ bắt cô phục vụ cả bố chồng và gia đình hai chồng nữa.
Bọn họ đều là , còn cô thì chỉ đáng phận thôi ?
Dựa cái quái gì? Dựa chứ? Thằng cháu đích tôn Tạ Diệu Tổ của thể ăn sung mặc sướng, còn hai đứa con gái của cô thì hèn mọn như cỏ dại, ở nhà họ Tạ chịu đựng khổ cực, lúc nào cũng hắt hủi.
Nhỡ đứa bé trong bụng cũng là một đứa.....
Bóng tối và nỗi tuyệt vọng khổng lồ như bao trùm lấy cả Chu Tiểu Hủy, đè ép khiến cô thể thở nổi, cô cảm thấy cuộc sống của nên như .
Trước đó cô còn nghĩ, nếu như nhà họ tách hộ khẩu, dù vất vả cực nhọc đến mấy, cô và chồng cũng sẽ cố gắng chăm sóc hai đứa con gái thật , để Xuân Quyên, Hạ Quyên thỉnh thoảng cũng ăn một quả trứng, một năm ít nhất cũng một bộ quần áo mới tinh.
Dù cuộc sống vất vả, đôi chút truân chuyên chăng nữa, cô cũng tình nguyện sống như .
Đây là hai đứa con gái mà cô mang nặng đẻ đau suốt mười tháng trời, cô thể thương chúng chứ? Cô chịu cực khổ từ tấm bé, bởi cô tuyệt nhiên con gái trải qua cuộc đời giống như .
Cô mong hai đứa lớn lên thể tìm một chồng hiền lành, bụng, giống như Tô Hiểu Mạn , nhà đẻ hậu thuẫn, cần chịu đựng ấm ức, dám cãi lời chồng.
Giờ đây, hy vọng tách hộ khẩu mới đến thật khó khăn, Chu Tiểu Hủy tuyệt đối thể để nó tan thành mây khói.