Mấy đứa trẻ đều gầy trơ xương, quần áo tả tơi, phía phía áo quần chúng dày đặc những mảng mốc, chẳng còn màu sắc nguyên thủy nữa. Chỉ con trai chú hai Tạ Diệu Tổ là mặc một bộ đồ lam mới tinh, trông mập mạp nhất bọn, miệng còn vương một vòng râu nước tương.
Tô Hiểu Mạn thầm nghĩ, bà chồng Tôn Mai quả là quá bất công. Chẳng lẽ những đứa trẻ khác cháu nội cháu ngoại của bà ?
Hiểu Mạn múc một thìa “cơm bí đỏ”, cúi đầu nếm thử một miếng, sắc mặt lập tức đổi, ngay đó nhổ phẹt . Trước giờ cô thực sự nghĩ bí đỏ thể nấu dở tệ đến mức , một nửa thì chua lè, một nửa nhão nhoét, khiến chỉ bỏ đũa.
Tay nghề của chị dâu cả kém cỏi vô cùng, việc thì nhanh nhảu nhưng chẳng chú ý kỹ càng, nồi niêu bát đĩa chắc chắn rửa qua loa, bát cơm hôm nay còn vương chút vị khói dầu. những khác chẳng ai gì, lẽ quen dần thành tật .
Tô Hiểu Mạn nếm thử vài món thức ăn khác, sắc mặt càng lúc càng kém, cuối cùng cô chỉ dám gắp một trái ớt trong đĩa dưa muối, là ớt ngâm muối mới vớt từ vại , vỏ ngoài vẫn đỏ tươi như những trái ớt bình thường. Đây là món duy nhất bàn khiến còn ăn.
“Sáng nay ổ gà nhặt trứng, phát hiện mất hai quả trứng. Không là con gà mái nào đẻ, kẻ nào đó ăn trộm mất . Nếu mà phát hiện , xem xử lý đó thế nào!”
Bà Tôn Mai đang nhồm nhoàm ăn cơm, liếc xéo ba cô con dâu đang bên bàn, giọng điệu ám chỉ đầy vẻ cảnh cáo.
Môi chị ba Chu Tiểu Hủy giật giật, dám hé răng. Ngay lúc đó, chị cả Tần Tú Anh lập tức chỉ tay Tô Hiểu Mạn mà tố cáo: “Sáng nay con thấy Tô Hiểu Mạn nấu nước luộc trứng. Trong nhà nếu mà mất trứng thì chắc chắn là do cô lấy!”
Bà Tôn Mai lập tức trừng mắt Tô Hiểu Mạn.
Tô Hiểu Mạn khó khăn lắm mới nuốt trôi hai miếng cơm: “Ngay cả ổ gà ở chỗ nào con cũng . Trứng mà sáng nay con ăn là do trai con đưa tới đây.”
Gà Mái Leo Núi
Bà Tôn Mai cũng khó mà Hiểu Mạn lấy trộm trứng. Sau khi liếc nhẹ Chu Tiểu Hủy một cái, bà tiếp tục trừng mắt Hiểu Mạn, sớm kiếm cớ dạy dỗ cô một trận. Bà chất vấn: “Anh trai cô đưa tới thì đó cũng là đồ của nhà họ Tạ ! Phải mang đây chứ, cô thể lén lút ăn riêng ! Mẹ cô dạy cô cách dâu là điều ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-18.html.]
Tô Hiểu Mạn đáp trả: “Thế chị dâu cả thì , đồ mà nhà đẻ chị cho, con thấy chị mang nộp? Mang để cùng ăn chung chứ?”
“Có tới mới lui! Đồ nhà đẻ con cho con, thì nhà chồng cũng nên cho con vài thứ để con đưa về nhà đẻ chứ!”
Tô Hiểu Mạn đối đáp nảy lửa với bà Tôn Mai, còn chị cả Tần Tú Anh và chị ba Chu Tiểu Hủy một bên, vờ cúi đầu ăn cơm nhưng khóe miệng cong lên, cố nhịn xem Hiểu Mạn chồng hành.
“Cô, cái cô thể so sánh với chị dâu của ! Nó vất vả bao nhiêu, còn các cô ở đây ăn , nó thì cực khổ xuống đồng mang cơm cho cánh đàn ông việc ngoài kìa!”
Lúc bà Tôn Mai những lời , cả chị dâu cả và chị dâu ba đều cảm thấy khó chịu trong lòng. Rõ ràng việc nhà đều do hai bọn họ , mà trong miệng bà , vợ chú hai “đưa cơm” mới là việc vất vả.
“Vậy thì ngày mai con đưa cơm!” Tô Hiểu Mạn buông một câu kinh ngạc: “Chị hai vất vả như thế, con dâu mới như con cũng nên học hỏi chị mới .”
Bà Tôn Mai nghẹn lời, tức tối: “Cái cô , năng bậy bạ gì thế!”
“Chị Cả, chị Ba, thế , chúng đều là con dâu trong nhà, đáng nên phiên đưa cơm, chuyện ở nhà lười biếng mãi ?”
Tôn Mai cô , ánh mắt bà sáng rỡ lên vì vui mừng, bà khinh khỉnh : “Thay phiên ư? Cô tưởng mấy tình nguyện cái việc ? Vợ cả, vợ ba, mấy cô phiên đưa cơm ?”
Từ tới nay, vợ cả và vợ ba đều chẳng dám trái ý bà .